Hạnh phúc giản đơn
Bình chọn: 325
Bình chọn: 325
Mọi người biết không 1 khi đac yêu con người ai cũng trở nên tham lam muốn sở hữu người mình yêu, tôi cũng thế lòng tham trong tôi cứ lớn dần lên. Tôi muốn anh biết tôi yêu anh nhưng tôi không thể nói. Tôi sợ anh không tin, chẳng người đàn ông nào tin lời 1 cô gái chịu lấy tiền đổi thân xác như tôi cả. Ngày hôm ấy tôi hỏi anh câu hỏi tôi muốn hỏi nhất
- Bây giờ anh có hạnh phúc không ?
- Có. Mà sao em hỏi vậy ?
- Em có phải người làm anh hạnh phúc không ?
Không có tiếng trả lời. Vì tôi biết anh là người không bao giờ nói dối. Trong căn phòng tôi vang lên tiếng thở dài. Tôi quyết định rời khỏi anh đó là cách duy nhất để đánh bại lòng tham đang dần làm tôi mất kiểm soát. Khuya hôm đó tôi lên xe khởi hành đi Đà Lạt Thành phố tôi mơ ước, rời xa Nha Trang xa biển xa cả anh người tôi yêu. Tôi đi timg quên
Trời Đà Lạt rét mướt, mưa phùn giăng giăng khắp lối. Trên chuyến xe vắng khách tôi kéo lê chiêc vali nhỏ đặt bước đầu tiên xuống vùng đất hứa. Dường như trái tim tôi đã ở lại bên anh. Giờ đây chỉ còn là chiếc bóng sống lay lắt qua ngày. Tôi lại làm việc cho 1 quán cafe nhỏ bên lưng chừng dốc thuê 1 căn hộ sâu trong con hẻm nhỏ hằng ngày đi làm đến tối mịt mới về nhà. Lâu thưởng cho mình chút tự do đi loanh quoanh bờ hồ. Tôi cũng chẳng biết mình đã sống như thế bao lâu rồi. Dù nói là đi tìm quên dù thực lòng muốn quên lắm nhưng lâu tôi vẫn không nén nỗi mình lắp sim điện thoại cũ vào mong chờ 1 tin nhắn của anh. Nhưng rất lâu rất lâu chẳng có tín hiệu, tôi cười 1 mình cười vì mình ngu ngốc và thiếp đi lúc nào không hay. Ngày trước tôi như cô bé con tin tưởng vào truyện cổ tích lọ lem và hoàng tử, tin rằng có ngày hoàng tử sẽ tìm đến tôi sẽ đem cho tôi hạnh phúc nhưng giờ đây người tôi đợi lại không phải chàng hoàng tử mà là. ........... tôi chẳng biết phải gọi anh là gì cho đúng nữa là nguwoif đàn ông xấu xa đã cướp mất trái tim tôi rồi bỏ chạy chăng ?
Tiệm cafe nhỏ nơi tôi làm việc có thể nhìn xuống lưng chừng dốc nhìn thấy 1 màu xanh ngắt trải dài không có điểm dừng. Khi tạnh mưa nhưng làn sương như con vương vấn có thể chạm tay lấy xuống. Thât là yên bình. Từ chỗ làm vê nhà không xa mấy 2 bên đường trải toàn hoa cái không khi lành lạnh ướt át luôn làm những đoá hoa ở đây thêm lung linh huyền diệu. Trời về khuya mà vẫn còn vài cặp tình nhân nắm tay nhau dạo phố báo hại tôi lại nhớ về anh, mặc dù tôi và anh chỉ gặp nhau trong 4 bức tường chưa từng gặp nhau ở ngoài cũng chưa từng năm tay dạo phố thế này. Đà Lạt vốn dĩ là thành phố mộng mơ nhưng không hiểu sao 1 đứa cô đơn như tôi lại thích nơi này đến vậy. Vốn dĩ tình yêu của tôi chỉ là những cái nắm tay, cái ôm thật lâu những lúc vô tình chạm mắt nhau chỉ như thể thôi cho đến khi người tôi yêu quỳ gối cầu hôn tôi nhưng tất cả đảo lộn từ khi gặp anh. Tôi rời khỏi anh mong rằng thời gian trôi qua sẽ làm tôi bớt yêu anh, mong rằng thời gian sẽ xoá dần anh trong ky ức nhưng bất giác tôi lại ước giá như anh xuất hiện ngay lúc này tôi sẽ bất chấp tất cả để giữ anh cho riêng mình. Thật buồn cười đó đâu phải lời nói của kẻ trốn chạy. Tôi tự cắn mình thật đau để ngăn những dòng suy tư vớ vẫn.
Trong căn phòng tối tôi thì thầm vào tai anh lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng
- Trưa mai em lên xe vào Sài Gòn. Sau này mình sẽ không gặp nhau nữa
Tôi siết chặt anh hôn
- Em mừng vì có thể nói với anh những lời này trước khi anh bỏ rơi em. Em cứ sợ mình sẽ bị bỏ rơi trước khi nói xa anh.
Tôi hôn nhẹ lên má anh để lại giọt nước mắt chưa kịp khô. Anh lặng lẽ nhìn tôi, nắm tay tôi
- Tại sao ? anh có làm em buồn hả ?
- Không anh không làm em buồn nhưng em không phải người sẽ mang lại hạnh phúc cho anh mà.
Tôi cố đi thật nhanh cố thoát khỏi căn phòng tôi đen đó nhanh chóng thoát khỏi tình yêu này. Hàng đêm tôi về nhớ lại giây phút chia tay hôm đó, giống như vết thương không được băng bó mỗi ngày lại càng đau hơn. Dù chạy đến nơi này để quên anh nhưng thỉnh thoảng trong đám đông tôi vẫn ngoái lại tìm kiếm hình bóng anh nhưng vô dụng anh sẽ không xuât hiện đâu.
Lẽ ra cuộc sống của tôi có chút nhàm chán nhưng thật bình yên lâu lâu có thể thả lỏng bản thân để nhớ anh cho đến 1 ngày tôi sửng sờ đến đứng không vững, ở Nha Trang lf 1 thành phố nhỏ hàng ngày tôi chạy ngang công ty anh cả chục lần vậy mà có lúc nào tình cờ gặp nhau đâu thế mà tại sao ? Tại sao lại giáp mặt ở nơi này ? Tại sao lại gặp nhau sau ngần ấy thời gian ? Là anh đi tìm tôi ? hay chỉ là sự tình cờ. Anh nhìn thấy tôi nhưng không nói gì cang làm tôi hoang mang. Qua 1 năm anh đã quên mất tôi rồi sao ? chú
Tôi không biết giờ mình phải kết thúc như thế nào đây. Trong khi giờ này anh đang chuẩn bị cho lễ cưới của anh và chị ấy. Chỉ còn 2 tháng nữa thôi anh sẽ có một gia đình nhỏ của riêng anh và[…]
Tâm Sự
Trả lại anh những ngày bình yên
Yêu một người không yêu bạn, giống như ôm một cây xương rồng, càng xiết chặt vòng tay ôm, càng khiến mình bị tổn thương và trái tim rướm máu "Trách tim mình chẳng đủ vô tình để phôi pha mà[…]
Tâm Sự
"Trong tình yêu đợi chờ là hạnh phúc..." Nghe câu hát vang lên nó khẽ mỉm cười nhợt nhạt mà lòng chợt thấy buồn. Nó cũng đã từng một lần trong đời nghĩ rằng tình yêu sẽ đẹp khi trải qua thờ[…]
Tâm Sự
Chồng cặp bồ, vợ là người có lỗi?
Suốt đêm em không tài nào ngủ được, nhắm mắt là nước mắt lại lăn dài, em nấc lên đau đớn, uất nghẹn. Chẳng hiểu sao chuyện tồi tệ ấy lại xảy ra với gia đình mình, với cuộc hôn nhân của mình[…]
Tâm Sự

Hãy tin tôi, rồi một ngày bạn sẽ nỡ chia tay thôi. Cô gái nói : "Rất muốn chia tay anh ta, nhưng lần nào cũng đều không nỡ." Đôi bên yêu nhau thời gian dài, không phải muốn nói chia tay là […]
Truyện Blog
Có những khi tất cả lỗi lầm là ở người con gái
Còn lại cái gì cơ chứ, ở một đứa con gái như tôi. Hạ lưu và đáng khinh bỉ. Khi con người ta sinh ra, xã hội gần như đã mặc định rằng khi một mối quan hệ kết thúc, thì hầu hết, lỗi là ở n[…]
Tâm Sự
Mọi thứ trong cuộc sống như những cuộn len nhiều màu sắc mà ngày qua ngày tôi vẫn loay hoay ngồi quấn từng vòng, để rồi có đôi lúc vụng về làm len rối tung, đan cài vào nhau thật chặt, ở một[…]
Truyện ngắn

Mùa hè định mệnh - Karen Robards - 2013
Chuyện học trò yêu cô giáo, một chuyện xưa như trái đất, nhưng không phải lúc nào cũng cũ. Johnny Harris, cậu học trò thuộc tầng lớp đáy cùng của xã hội, bất cần, ngang ngạnh và cô độc. Một […]
Sách Hay

Gởi anh, chàng ghita có đôi mắt biết cười
Em cô gái tuổi 22 căng tràn sức sống, hồn nhiên và vui vẻ. Em cô gái từng này tuổi đầu chưa biết nhớ ai là gì? Cảm giác nắm tay người mình yêu ra sao? Hay mối tình đầu có vị như thế nào, đắn[…]
Tâm Sự