
Gửi một giấc mơ chưa tan
Bình chọn: 243
Bình chọn: 243
(BlogRadio.Yn.Lt - "Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết phải không?")
Ước gì có thể về quê, về cùng cha mẹ gặt hái cấy cày chẳng phải lo đến chỗ nằm, chỗ ở mày nhỉ. Chỉ có điều quê chúng mình vẫn còn nghèo quá, rồi chúng mình còn những món nợ cần phải trả, cha mẹ già rồi đâu có gồng gánh được mãi....
****
Hôm nay có dịp đi thực tế ở một số khu công nghiệp ngoại thành, nhìn thấy dòng người tấp nập ra vào trước cổng một nhà máy nọ từ lúc sáng sớm mà tao chợt tới mày rất nhiều Phương ạ. Tao tưởng tượng ra trong dòng người ấy cũng có mày, một cử nhân Văn chương với đôi bàn tay chắc giờ đã chai sạn đi nhiều.
Tao còn vào trong xóm trọ của các chị em công nhân quanh một khu công nghiệp họ bật cho tao nghe bài hát Nỗi lòng xa xứ của ca sĩ H nói về đời sống của những người công nhân xa quê. Tao sẽ không khóc nếu không nhớ đến mày, bản thân tao cũng chỉ là một kẻ tha hương không hơn nhưng ít nhất hành trình của tao giống như đang đi thực hiện ước mơ của mình hơn, còn mày phải chôn giấu ước mơ của mình. Tao cứ đi từ nơi này đến nơi khác, nhảy hết từ việc này đến việc nọ, dù thiếu thốn, dù gian khó nhưng tao vẫn đang cố làm điều tao mong ước, còn mày và nhiều đứa khác ở lớp mình đâu có được vậy. Mày đã phải hy sinh vì gia đình, những ước mơ của mày vẫn còn đó chứ Phương ơi! Tao nhớ đến phòng trọ, nhớ đến bữa cơm vào cái chiều hôm tao lên xưởng sản xuất B thăm mày, cuộc sống thật chẳng dễ chịu gì mày nhỉ, làm ngày làm đêm mà vẫn chỉ có bữa cơm rau đạm bạc, vẫn phải ở trong căn phòng trọ tồi tàn, ẩm mốc. Chỉ biết hy vọng tất cả rồi sẽ nhanh chóng trôi qua thôi, một cơ hội việc làm mới sẽ đến, sẽ có ngày tấm bằng của chúng mình được dùng đến, sẽ có ngày ước mơ của chúng mình trở thành hiện thực...
Nhớ những ngày tháng chúng mình còn là sinh viên, cũng phải sống xa nhà, cũng phải đi làm thêm đủ thứ để trang trải chuyện học hành nhưng cuộc sống hồi ấy chẳng khắc nghiệt như giờ đây, như lúc tao và mày cấm tấm bằng bước ra khỏi cổng trường đại học. Chúng mình còn là những đứa rất mộng mơ nữa, mộng mơ về một tương lai đầy sao sáng, giờ này thì tao có cảm giác mình không thể mơ nổi nhưng những ngày ấy nữa. Hồi xưa chúng mình còn có thầy cô, còn có bạn bè, cả phòng kí túc xá có 10 đứa cơ mà. Mùa đông đến đứa nào thiếu chăn thì có thể ngủ chung để lấy hơi ấm, lúc hết tiền thì cũng không phải cả 10 đứa cùng hết, có thể mượn tạm nhau dăm ba chục mua mì tôm ăn sống cho qua ngày. Còn giờ đây khi đã mỗi người đi về một ngả, mỗi người đều phải lo toan cuộc sống riêng thì mọi khó khăn đến trong đời hầu như ai cũng phải tự mình vượt qua hết. Trong hàng trăm đứa cùng học một ngành học thì may ra được vài chục đứa may mắn có việc làm tốt, còn lại đều phải bước qua rất nhiều thử thách khác.Hai đứa chúng mình cũng là một trong số những người phải chịu thử thách gian nan nhất phải không mày nhỉ?
Hồi mày giấu bằng đại học xin đi làm công nhân cả tao và mày đều cảm thấy xót xa, xót xa cho những ước mơ, xót xa cho bốn năm miệt mài trên giảng đường, xót xa cho những hy vọng của cha mẹ và xót xa cho những đôi bàn tay đã quen cầm bút rồi sẽ sớm bị chai sạn, đau đớn... Mới đầu mày dự định đi làm tao chẳng tin nổi nhưng rồi cuộc đời cứ cuốn chúng mình đi tao biết cả tao và mày đều phải học cách chấp nhận. Hôm trước tao nhận được tin nhắn của cái Hà, nó cũng làm công nhân ở nhà máy lắp ráp điện thoại, hôm đó nó bị ốm nên xin nghỉ. Nó kể là nó bị cấp trên chửi như chó vì làm việc mãi gần hai tháng mà chưa thạo. Nó nói ở đó người ta chẳng cần biết là ai với ai, chẳng cần biết đứa nào tốt nghiệp lớp 9 hay đại học, cứ là phận làm công thì làm sai đều bị chửi hết. Tao vừa thương vừa phục cái Hà lắm mày ạ, những sinh viên học chuyên ngành xã hội như bọn mình thường nhạy cảm và có chút yếu lòng nhất là cái Hà, vốn dĩ trước đây nó chỉ biết có đọc tiểu thuyết. Thế mà bây giờ nó dám kìm nén lòng tự trọng trong nước mắt, cố gắng tạm quên đi những điều đã học được, những ước mơ đi bước vào cuộc sống mưu sinh. Tao có hỏi nó là không biết mày làm ở trên khu công nghiệp B có bị đối xử như nó không thì nó bảo làm công nhân thì ở đâu cũng vậy thôi chỉ có điều là bi ít hay bị nhiều. Chẳng bao giờ mày nhắn tin cho tao kể lể nên tao không biết nhưng tao luôn thấy buồn khi nghĩ đến mày, mấy tháng nay mày đi làm tao cũng rong ruổi khắp nơi. Lúc tao đi ra ngoài đường thì mày đang ngủ, lúc tao ngủ thì mày đang làm ca đêm, mọi thứ cứ thế xa cách dần. Có phải rồi những ngày này sẽ sớm trôi qua đi không mày? Có phải rồi mọi chuyện sẽ ổn không?
Chắc chỉ là tại chúng ta chưa gặp may thôi, tao vẫn tin rồi cuộc đời sẽ khác nhưng mày có còn tin thế không Phương ơi? Tao sợ những tháng ngày qua cuộc sống với nỗi lo cơm áo gạo tiền cứ cuốn mày đi, sợ mày sẽ vứt bỏ hết những giấc mơ, nếu như thế thì cuộc sống sẽ khó khăn hơn đây mày ạ. Thất vọng nhất có lẽ là bố mẹ chúng ta, trong suốt bốn năm đại học không chỉ chúng
Luôn bị vợ sỉ nhục rồi so sánh với đại gia
Những lúc không kịp đưa tiền chi tiêu hàng tháng, vợ thường nói còn sống cùng thì tôi còn bị sỉ nhục đến khi dóc xương dóc thịt, rồi nhắc đi nhắc lại nhiều lần sai lầm của tôi với cô nhân vi[…]
Tâm Sự
Nhím Nấm gửi tới Nắng . Muốn nói với Nắng rằng: " Nhím thích và thương Nắng", dù mai này có ra sao thì cũng hy vọng mọi điều tốt đẹp nhất sẽ tới với Nắng. "Hôm nay anh đang bận" câu nói nà[…]
Tâm Sự
Tớ buồn lắm. Cậu có biết không, bạn thân của tớ. Tớ rớt Đại học, thế giới chẳng còn là gì của tớ. Mọi thứ quanh tớ chỉ mỗi một góc nhà, xó bếp hay phòng riêng của tớ. Tớ không biết tớ kh[…]
Tâm Sự
Tôi thương người con trai ấy. Tôi đã chia sẻ điều đấy cho một vài người, chỉ duy nhất chưa nói điều đó với anh. Tôi để mặc mình đau nhói trọn những đêm không ngủ như hôm nay vì nhớ anh, nhớ […]
Tâm Sự
Tình yêu đôi khi chỉ là chuyện của một người
Tình yêu đâu phải là câu hỏi, cũng chẳng phải câu trả lời. Thôi thì đành vậy. Cứ để nó mập mờ. Cứ để nó không thể gọi thành tên. Đôi khi lại khiến tôi hạnh phúc. Mùa thu năm 2012 với tôi là[…]
Tâm Sự
Chị và anh Bắc khi bắt đầu cũng như chuyện của em vậy. Chị đã đem lòng yêu thầy giáo chủ nhiệm của mình. Chẳng bao lâu trao thân cho anh ấy. Nhưng anh ấy yêu chị thật lòng. Chị cam đoan là […]
Truyện ngắn
Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Phan Ý Yên
"Vào lúc ấy, cô nhớ những buổi sáng của mình, bình yên và thanh thản. Rừng lá phong trước nhà đã biết bao mùa đi qua vẫn miệt mài thay trút lá. Bầu trời đó luôn lặng lẽ hiền hòa. Cô nhớ có n[…]
Sách Hay
Em yêu anh dù ngày mai có ra sao
"Em yêu anh dù ngày mai có ra sao" là tuyển tập của 20 truyện ngắn về tình yêu, lãng mạn có, đau đớn có, hạnh phúc có. Như tựa đề của cuốn sách, "Em yêu anh dù ngày mai có ra sao" là một lờ[…]
Sách Hay
Đường hai ngả, người thương thành lạ – Anh Khang
Nhưng nhớ cho rằng, Trái đất vẫn quay – không vì một ai mà dừng lại. Có thở dài, có buông tay, có khóc như trẻ dại thì sáng mai khi mặt trời thức dậy, chúng ta vẫn phải bước tiếp trên con đư[…]
Sách Hay