Gửi một giấc mơ chưa tan
Bình chọn: 206
Bình chọn: 206
"Nhớ lại hồi trước mà thấy buồn cười mày nhỉ, chúng mình cứ tưởng làm công nhân là dễ lắm, tưởng sau này thạo việc có thể làm tăng ca, có thể làm thêm giờ rồi tiền lương kiếm được hàng tháng có khi còn cao hơn lương viên chức... Ôi trước khi khoác lên mình bộ quần áo công nhân tao từng nghĩ vậy đấy, tao cứ nghĩ sau vài tháng là tao có thể trả được nợ. Rồi làm tầm nửa năm là có thể mua cho mẹ tao chút ít đồ đạc trong nhà. Vào làm tao mới thấy vỡ mộng mày ạ, làm mệt lắm, ăn uống kham khổ lắm mà không đâu được tăng ca, đổi ca theo ý thích của mình đâu. Bọn tao bị sắp xếp đổi ca, cứ thay phiên nhau có khi tuần này tao làm ngày tuần sau tao lại bị đổi làm đêm. Tao không kịp chỉnh cái đồng hồ sinh học của mình nữa, người tao cứ gầy nhom. Ở đây phải tiếp xúc với nhiều khí thải và sóng từ độc hại, người ta bảo làm lâu năm có thể bị vô sinh đấy, tao sợ lắm, tao còn trẻ tao còn tính mấy năm nữa lập gia đình rồi sinh con mà..."
Tao không biết phải nói như thế nào để an ủi cái Hà mày ạ, có vẻ như nó đã hết cái thời mộng mơ, nó đang chấp nhận cái thực tế phũ phàng của cuộc đời. Tao cũng vậy, thỉnh thoảng tao vẫn gửi hồ sơ xin việc đi khắp nơi nhưng đến giờ vẫn chưa gặp may mày ạ, công việc mình có thể làm được rất ít và còn ở xa nữa. Tao không muốn cứ phải di chuyển chỗ ở mãi, ở đâu người ta cũng yêu cầu kinh nghiệm và một loạt những yêu cầu cao khác nữa tao biết tao chưa đáp ứng nổi nên vẫn phải tiếp tục học và cố gắng. Dù vậy chuyện tiền nong vẫn khiến tao điên lắm, tao cũng làm tạm vài công việc nhưng lúc nào cũng trong tâm trạng thấp thỏm, lo âu, mọi thứ đều rất mong manh. Nếu không phải sức khỏe yếu thì chắc tao cũng đi làm công nhân như chúng mày rồi, cứ sáng đi tối về, nếu xin được chỗ làm nào có kí túc xá thì lại xin ở kí túc xá của công ty. Chứ như giờ đây tao lúc nào cũng chỉ lo về chuyện phòng trọ, cuộc sống xa nhà mà cứ phải thuê chỗ ở suốt. Ở một mình thì không kham nổi tiền phòng, ở phòng đẹp tốt lại càng không ở được vì chẳng có nhiều tiền, ở ghép với người xa lạ thì cũng lắm rắc rối...
Ước gì có thể về quê, về cùng cha mẹ gặt hái cấy cày chẳng phải lo đến chỗ nằm, chỗ ở mày nhỉ. Chỉ có điều quê chúng mình vẫn còn nghèo quá, rồi chúng mình còn những món nợ cần phải trả, cha mẹ già rồi đâu có gồng gánh được mãi. Rồi dư luận xã hội, rồi công sức học hành trong suốt bao nhiêu năm qua... lòng tự trọng lần lòng tự ái xen lẫn nhau khiến tao không dám về. Chẳng quen biết ai làm gì rồi cũng khó, đất đai và sức lực cũng chẳng có mấy mà làm... cứ nghĩ đến những điều đó là tao thấy tủi lắm mày à. Không biết rồi ngày mãi sẽ ra sao nữa nhưng cứ tự an ủi mình cứ cố gắng lên, cố gắng không ngừng rồi mọi khó khăn sẽ trôi qua thôi, mọi điều tốt đẹp rồi sẽ đến thôi. Tự an ủi mình rằng mình vẫn còn trẻ, mình mới ra trường có vài tháng, mình sẽ vẫn còn nhiều cơ hội thế đấy và rồi tao cũng đã đi qua những ngày tháng khủng hoảng, những ngày tháng tao muốn buông bỏ mọi thứ. Giờ đây tao cũng chẳng biết rồi ngày mai sẽ ra sao nhưng vẫn cứ phải sống tiếp hôm nay mày ạ.
Từ thời sinh viên tất cả chúng mình đều có những ước mơ thật đẹp và trước khi ra trường đều có ý định kiếm tiền trước để thực hiện những ước mơ ấy sau. Đứa muốn làm nhà văn, đứa muốn làm phóng viên và đứa muốn làm nhiếp ảnh gia... Có phải chúng ta đã mong muốn những điều quá to tát để rồi không thể vừa kiếm tiền vừa thực hiện những điều mình mong muốn không mày? Những ngày qua tao nhận ra rằng tao rất sợ không giữ được ước mơ của mình, khi mà phải nghĩ đến chuyện vận lộn kiếm sống. Không có ước mơ tao sợ sẽ bị lạc hướng trên đường đời này, hình như càng đi qua khó khăn càng thấy ước mơ càng cháy bỏng và xa vời. Tao cũng nhận ra có một điều những mong ước sẽ giúp ta tiếp tục phấn đấu nên mày hãy hứa với tao là không ngừng mơ ước mày nhé. Chúng ta chưa có cơ hội để thực hiện đam mê nhưng hãy cố giữ lấy nó, hãy mơ về nó, nghĩ về nó mỗi ngày rồi tất cả sẽ qua thôi!
Giờ đây tao và mày đã cách xa nhau đúng hơn hai ngàn cây số, kẻ Bắc người Nam, dù gần gia đình hay xa gia đình hơn chúng ta đều là những kẻ tha hương. Tao nhiều lần khóc nơi xứ người, tao hay cô đơn quá và mệt mỏi nữa, tao lại nhớ đến những tháng ngày sinh viên bên nhau khi buồn có thể tìm đến chúng mày mà khóc òa cho thỏa nhưng giờ mỗi lần khóc không còn ai lau nước mắt cho tao nữa. Tự tao dỗ mình rằng: rồi tất cả sẽ qua thôi và cố nín đi những tiếng nấc nghẹn ngào. Chúng mình còn trẻ, phía trước
Có lẽ anh cũng hiểu tôi không hề cảm nhận được những gì anh làm, anh cũng quá mệt mỏi vì sự vô cảm của tôi trước mọi nỗ lực của anh. Anh đã từ bỏ tôi cũng vào một ngày mưa tầm tã. Mưa, là […]
Tâm Sự
" Khi trước mặt bạn không có con đường nào để đi về phía trước thì lúc ấy sau lưng bạn đã hình thành một con đường. Một con đường với những chuyến hành trình của riêng bạn mà thôi !" Những[…]
Tâm Sự
Lớn rồi thì quên cái khái niệm "tình yêu trong sáng" đi!
Có những câu chuyện tình yêu, người ta kể về hai con người yêu nhau đến đắm say dù chưa một lần nắm tay. Cũng như những câu chuyện, người ta kể về cuộc tình kéo dài cả 3, 4 năm mà tất cả chỉ[…]
Tâm Sự
Là khi tình yêu thì căng đầy nhưng người đó lại không ở cạnh bên để cả hai cùng nhau chia sẻ. Vậy mà vẫn hẹn hứa, nhủ lòng mình sẽ kiên tâm... Yêu một người đã là dốc hết lòng, trút hết tâm[…]
Truyện Blog
" Bố cho con vay một đô la được không?" Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào[…]
Truyện ngắn
Mẹ ơi! Mẹ đừng bao giờ gục ngã
Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm. Bố qua đời khi năm nó lên sáu. Mẹ lôi theo 3 chị em nó đi trên đường. Nó cứ túm lấy áo mẹ, trốn vào trong lòng mẹ. Mẹ một tay dắt em gái, mộ[…]
Truyện ngắn
Những chiếc áo màu xanh da trời
Món quà đầu tiên Thiện tặng chị là chiếc áo màu xanh da trời. Năm chị 29 tuổi, lần đầu biết yêu. Anh 32 tuổi. Anh bảo, là lần cuối biết yêu. Ngày chọn áo cưới, anh thờ ơ với các váy áo màu t[…]
Truyện ngắn
Anh ấy sẽ không thích nước Mỹ đâu
Chúng ta đã, đang và sẽ cháy cho cạn nhiệt của tuổi thanh xuân với những hoài bão, ước mong và dự định để rồi một ngày bất chợt nhận ra định mệnh đã đưa mình sang một lối rẽ khác không thể n[…]
Truyện Blog