
Gửi cho anh
Bình chọn: 542
Bình chọn: 542
Em chỉ muốn biết anh có còn yêu em nữa không?
Em còn phải đợi anh bao lâu. Tình yêu ngày hôm qua như cánh chim bay về cuối trời xa. Những cảm xúc non nớt. Những nụ cười thuở ấy. Em sẽ giữ mãi chúng ở trong tim. Mỗi lần sau khi tan học, em luôn nấp ở một chỗ kín đáo, chờ anh. Đến khi anh ra về, em mới rời khỏi chỗ nấp. Em luôn đứng sau anh đấy thôi, lặng yên dõi theo nhưng anh có biết đâu. Anh nói với em những gì, anh còn nhớ không? Anh bảo với em rằng, khi nào em học cả ngày có thể ghé văn phòng anh nghỉ trưa. Em nhắn tin, anh không đáp lại. Em mời anh đi dự đám bạn cưới bạn em. Em hỏi "Nếu đó là đám cưới của em thì sao?" Anh đáp "Anh có cho em cưới đâu mà em cưới." "Em cưới cũng phải hỏi ý kiến anh sao?" "Ừ, ở vậy với anh cho vui." Em hiểu ẩn ý trong câu nói ấy và giờ lời nói kia vụn vỡ thành từng mảnh trong vài giây thoáng qua. Em biết anh chỉ nói đùa thế mà sao vẫn cứ tin, vẫn cứ yêu người? Em đã sai rồi phải không khi yêu anh quá nhiều?
Em và anh có lẽ là hai con đường mãi không giao nhau. Thành phố sau cơn mưa sáng sủa hơn nhờ bóng nắng. Những mộng ước thầm kín được giấu trong tim. Em tưởng rằng mình cười hóa ra là em đang khóc. Nghĩ ngợi cũng chỉ khiến lòng thêm đau. Anh không muốn gặp em, em cũng không để cho anh thấy em. Anh không muốn nói chuyện với em, em cũng không dám liên lạc với anh. Anh bảo em hãy quên anh đi, em hứa với chính em là sẽ cố quên anh. Anh bảo gì em làm nấy, giờ anh muốn em phải sống sao đây? Chẳng lẽ em phải biến mất khỏi thế gian này, biến mất khỏi cuộc đời anh, anh mới vừa lòng sao?
Hoa lá, cỏ cây cũng biết u sầu nhưng khi chúng hướng đến mặt trời, chúng sẽ căng tràn sức sống. Còn em, khi ngẩng đầu lên khoảng không vời vợi kia, nước mắt em vẫn cứ rơi. Dường như em bị cơn ác mộng của anh dày vò, muốn thoát ra mà không thoát được. Người ta vẫn luôn ngước nhìn bầu trời để xua tan mọi ưu phiền. Để rồi đôi mắt lại buồn bã rủ xuống khi phát hiện ra một điều chẳng thể nào xóa đi cơn buồn dâng tràn trong đáy tim. Trời xanh thăm thẳm mà ai cũng từng nhìn thấy đó không thể tìm được lối đi nên đành thở dài mà thôi. Em đã tưởng mình chẳng bao giờ biết sợ hãi vì có anh luôn theo em, bảo vệ em. Rồi nghĩ đến ngày mai, ngày kia không còn anh, em phải đi bằng chính đôi chân mình. Rời xa vòng tay anh là bão tố, em phải tự chống chọi để không cuốn trôi theo dòng đời nghiệt ngã. Anh buông bàn tay em để đến nắm lấy một bàn tay khác và từ bây giờ về sau, anh sẽ chỉ bảo vệ cho bàn tay đó mà thôi. Em té, trầy xước, rướm máu anh cũng đâu cần biết.
Thật sự đến hôm nay em vẫn không thể nào biết tình cảm mà anh dành cho em là gì? Nhiều lúc anh quan tâm em, nhiều lúc anh tỏ ra hững hờ với em như người dưng. Nếu đó không là tình yêu thì những cái ôm, những chiếc hôn là gì? Không kiềm chế được cảm xúc ư? Hóa ra em chỉ là một quân cờ trên bàn cờ của anh. Ai thua sẽ phải dừng cuộc chơi? Còn nếu đã yêu em rồi thì tại sao lại nỡ quay lưng với em và bước bên người? Người ta nói phải đẹp thì mới có hứng thú để theo đuổi, mới yêu thật sự, còn xấu xí thế nào cuối cùng cũng bị bỏ rơi thôi. Đẹp mới yêu, xấu thì bỏ. Tình yêu với anh là thế sao? Em biết mình không xinh đẹp, không thông minh, không được dịu dàng như ai đó nhưng tình cảm của em là thật. Yêu thật tâm lại bị bỏ rơi không thương tiếc. Thế gian này có trăm ngàn cay đắng nhưng có nỗi cay đắng nào bằng nỗi cay đắng bị chính người mình yêu bỏ rơi và quăng đi như một con rối. Em không có ý trách anh nhưng em thấy không công bằng chút nào hết anh à. Sao người ta lại được hưởng hạnh phúc từ anh còn em mãi mãi là kẻ bất hạnh?
Bầu trời kia nào có lối ra. Dưới vòm trời bao la chính là em đang vẫy vùng. Cũng chỉ có mình em bị giam lỏng bởi hàng ngàn kỷ niệm không tên. Em sẽ không đi đâu hết. Em vẫn ở đây dưới vòm trời này để nhìn anh, dõi theo từng bước chân anh đi. Và em cũng chẳng cần đôi cánh nào hết. Muốn bay, em chỉ cần ngã mình xuống và nhắm mắt. Khi đó em đã về với thiên đường rồi. Trong suy nghĩ của em, anh luôn ở đây, trong trái tim này. Điều đó nhắc em nhớ lại. Những tháng ngày em hạnh phúc bên anh. Đêm tối tĩnh mịch, em sẽ là ánh sao sáng dẫn đường. Xin hãy nhớ đến em khi anh lạc lối. Từ phương trời xa xăm, em sẽ luôn dõi theo anh trên mọi nẻo đường. Ngay lúc này, anh đang làm gì. Và anh ở nơi đâu? Em vẫn luôn tự hỏi mình như thế. Rồi tự tìm ra câu trả lời. Câu trả lời không như ý muốn của em.
Mọi thứ kết thúc ở đây sao? Vẫn còn đó những lời nói của anh và những giây phút nồng ấm bên nhau giữa hai chúng ta. Nơi con đường em vẫn thường đi qua. Anh không thể nào ở đây như lúc xưa được n
Là cái cảm giác khiến con người ta không quyết định được nên làm gì. Chỉ nghĩ, nghĩ thôi chứ cũng không biết là đang nghĩ gì. Nó cộng với cảm giác chỉ muốn nằm đó, nhìn lên trần nhà với đôi […]
Tâm Sự
Chừng 3 hôm trước, tôi nghe trên thành phố điện về báo tin nhà trai huỷ hôn với tôi. Hàng xóm kéo đến chật nhà hóng chuyện, vài ba cái chặc lưỡi nghe bộ cảm thông lắm. Nực cười, tưởng được đ[…]
Tâm Sự
Nhân một ngày căn phòng chênh vênh đầy gió. Mình nằm ngủ. Anh ấy thì loay hoay giữa đống lộn xộn... Vào một ngày đẹp trời, tôi nghĩ là mình phải thay đổi kiểu tóc. Thế là tôi ra tiệm cắt tó[…]
Tâm Sự
Tôi là đứa không biết trân trọng nên giờ hãy ráng mà chịu thôi. Tôi quen hắn và anh qua yahoo. Tôi quen hắn sau khi đã làm bạn trên yahoo với anh hơn 1 tháng. Cả 2 người ấy bằng tuổi nhau, […]
Tâm Sự
Mẹ ơi! Mẹ đừng bao giờ gục ngã
Cứ như vậy, gia đình nó đã đi ăn xin được 3 năm. Bố qua đời khi năm nó lên sáu. Mẹ lôi theo 3 chị em nó đi trên đường. Nó cứ túm lấy áo mẹ, trốn vào trong lòng mẹ. Mẹ một tay dắt em gái, mộ[…]
Truyện ngắn
Một con tàu đang lênh đênh trên biển thì gặp bão to và bị đắm. Chỉ có hai trong số những thủy thủ trên tàu đủ sức bơi đến một hòn đảo gần đó. Họ sống sót nhưng không biết làm gì để sinh tồn […]
Truyện ngắn
Kỷ nguyên xem mắt - Trương Đỉnh Đỉnh
Thời buổi này, cho dù bạn là một anh chàng đẹp trai siêu cấp, hay là một người có dung nhan làm xấu mỹ quan thành phố, vẫn phải tìm đến Trung tâm mai mối! Hoàng Phiêu Phiêu, cô nàng nhân vi[…]
Sách Hay
2 năm, thời gian có lẽ chẳng đủ dài cho một kiếp người, nhưng cũng đủ để lại những kỷ niệm, những nỗi đau không thể xoá nhoà. Bỏ lại sau tất cả đua chen, gièm pha và đố kỵ, thì thứ còn lại d[…]
Tâm Sự