
Cánh phượng đọng giọt nước mắt
Bình chọn: 208
Bình chọn: 208
- Ôi! Mày nhìn cây bằng lằng tím dưới sân trường nở hoa rồi kia. Cây phượng ở cạnh lán để xe cũng có những chùm hoa màu đỏ rồi
- Ừ - Tôi trả lời cụt ngủn.
Dường như không khí cả lớp học như rơi vào im lặng, cả hai không ai nói một câu nào nữa. Có lẽ mỗi đứa chúng tôi đều nhận ra rằng thời gian 3 năm cấp 3 đã trôi đi nhanh quá. Mới đó thôi mà bây giờ chúng tôi là học sinh cuối cấp. Chỉ còn một tháng nữa thôi, chúng tôi sẽ rời xa mái trường, thầy cô, bạn bè...Tất cả nơi đây sẽ là những kỷ niệm đẹp của một thời học sinh. Chúng tôi sẽ phải níu giữ thời gian cuối cùng này bằng những điều đẹp đẽ nhất.
- Thôi học đi mày. Ngày kia là thi môn cuối rồi – Tôi quay lại nói với Thảo.
- Thôi học đi. Cô cũng đang nhìn về phía mình rồi kìa. – Thảo nói.
Lớp tôi vui đùa khiến cả tầng 2 lúc nào cũng ồn ào. Những cuộc nói chuyện chẳng lúc nào ngớt với đủ thứ chủ đề trên trời dưới biển. Cuối tuần sinh hoạt, cô chủ nhiệm vẫn nói đuà: "2 mụ đàn bà và con vịt thành cái chợ. Còn đây, một lũ đàn bà như thế này thì thành cái gì?"
Chẳng riêng gì những bạn nữ, những đứa con trai lớp tôi cũng nói nhiều chẳng kém. Thầy hiệu trưởng đã đích thân lên lớp tôi nhắc nhở nhiều lần vì cái tội đùa nhau trong giờ học khiến các lớp khác không thể học được. Lớp tôi vẫn chứng nào tật đấy đến mực 3 lần thầy lập biên bản rồi hạ thi đua của lớp.
Thời gian đó, chúng tôi phải học cả ngày ở trường để ôn thi học kì, tốt nghiệp. Đến trưa,tan học, những đứa nhà xa nên ở lại lớp để chiều đi học luôn. Mỗi đứa một âu cơm, rau, cá...bày ra bàn học rồi túm tụm lại ăn. Những bữa cơm gắn kết chúng tôi gần nhau hơn nữa. Ăn xong, cả lũ chia nhau ra mỗi đứa một cái bàn rồi lăn ra ngủ. Đến giờ học , cô lên lớp mà đứa nào đứa nấy vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
Những giờ ra chơi, mấy đứa chúng tôi – Chinh, Trang, Tân, An, và tôi lại ra hành lang đứng nhìn xuống phía sân trường. Chúng tôi nói chuyện về việc học, về những lo lắng cho kỳ thi tốt nghiệp rồi thi đại học gần kề. Những giai điệu của bài hát " Tạm biêt nhé" – Lynk Lee được vang lên từ chiếc điện thoại. Chinh và Trang ôm nhau khóc. Tôi dựa vào cột mà khuộn mặt choán ngợp trong nỗi buồn. Tôi chẳng biết an ủi gì. Tôi chỉ biết im lặng đứng nhìn mà trong tim đau. Tôi chỉ biết gọi những cảm xúc khi ấy là "nuối tiếc về những gì đã qua và muốn níu giữ thời gian mãi ở khoảng khắc tươi vui bên nhau này".
Cuối cùng chúng tôi đã thi xong tất cả các môn. Giờ chỉ chờ tổng kết năm học và thi tốt nghiệp. Lúc này, tâm trạng khá lo lắng, suy nghĩ nhiều về tương lai. Lúc nào tôi cũng tự hỏi rằng liệu mình có đạt được ước mơ là đặt chân vào cánh của đại học. Tôi hoang mang về con đường phía trước. Dẫu vậy, tôi vẫn tự an ủi bản thân bằng cách cố nhen nhóm lên những hi vọng về những điều tốt đẹp sẽ đến với mình. Tôi vùi đầu vào ôn lại những kiến thức đã học và cố gắng bổ sung thêm những phần mà mình còn kém.
Buổi học cuối cùng – chẳng ai trong lớp chúng tôi mong đợi cả. Đến lớp, mọi người vẫn cười đùa, chẳng có đứa nào có vẻ gì buồn cả. Có lẽ mọi người đang cố nén cảm xúc ở trong lòng mà chỉ để cho những niềm vui được thể hiện trên gượng mắt. Cả lớp chúng tôi nghĩ ra nhiều trò chơi để làm cho buổi học cuối cùng trở nên ý nghĩa. Chúng tôi quyết định cùng nhau chạy nhảy xuống sân trường, chơi trò đuổi nhau, bịt mắt bắt dê. Cả sân trường ồn ã trong tiếng nói cười.
Cả lũ đạp xe xuống nhà Cao Hằng ở gần trường để chèo quả roi. Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng chúng tôi đạp xe cùng nhau đi trên những con đường thân quen đến trường này. 3 năm, một khoảng thời gian tưởng chừng như dài mà thật sự thì rất ngắn ngủi bởi rằng mới bỡ ngỡ bước ra từ ngôi trường làng hòa nhập vào một môi trường này, chỉ mới kịp thân nhau, sát cánh bên nhau một thời gian mà giờ phút chia xa đã đến rồi.
Ăn no nê, quậy phá tưng bừng ở nhà Cao Hằng, cả lũ nháo nhác kéo nhau về lớp. Cô Thảo – Cô chủ nhiệm lên lớp sinh hoạt buổi cuối cùng. Bây giờ tôi mới cảm nhận được sao lớp học ngột ngạt quá, rơi sâu vào im lặng. 44 con người ngồi ở dưới cúi găm mặt xuống bàn. Cô Thảo thì nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô đong đây nỗi buồn. Tôi ngồi đó – bên khung cửa sổ đã gắn bó với tôi những năm tháng qua. Tôi nghe thấy tiếng gió xào xạc trên những lá cây keo. Nắng đang trải màu vàng như mật lên sân trường, trên những hàng cây và chiếu vào lớp học. Chẳng ai nói một câu nào rồi bỗng nhiên nấc lên những tiếng nghẹn ngào. Cả lớp vỡ òa trong nước mắt. Ai cũng ôm nhau khóc, ướt đẫm vai. Những lời nói nghẹn ứ ở cổ mà sao nghe đến xé lòng: " Mày ơi. Xa nhau rồi. Tao nhớ mày lắm.Tao nhớ những năm tháng đã qua mà tao đã gắn bó với mày lắ. Tớ nhớ lớp mình lắm...".
Học sinh hướng m
Vẫn ở rất gần nhau nhưng sao thấy xa quá. Khoảng cách địa lý luôn đo được bằng thước nhưng khoảng cách của tâm hồn sẽ chẳng thể đo được nếu không có sự đồng điệu giữa 2 cá thể đang giận nhau[…]
Tâm Sự
Trả lại anh những ngày bình yên
Yêu một người không yêu bạn, giống như ôm một cây xương rồng, càng xiết chặt vòng tay ôm, càng khiến mình bị tổn thương và trái tim rướm máu "Trách tim mình chẳng đủ vô tình để phôi pha mà[…]
Tâm Sự
Tôi viết mấy điều này ra đây sợ mọi người nghĩ tôi ích kỉ, nhưng nói thực, tôi bí bách và khó chịu cực kì. Chuyện là, mấy năm trở lại đây, cứ mỗi mùa đại học đến là nhà tôi lại phấp phỏm c[…]
Tâm Sự
15 tuổi, lần đầu tiên con nói lời xin lỗi thật lòng
Khi con đặt tay lên viết ra những điều này thì trong lòng ba mẹ con biết con đã quá tệ và con đã đánh mất lòng tin của ba mẹ vào mình. 15 tuổi, giai đoạn con thay đổi cách nhìn nhận, cảm xú[…]
Tâm Sự
Chó đàn ông nuôi khác chó đàn bà nuôi. Chó đàn ông nuôi thường là hoành tráng, là chó săn, chó đấu hay ít ra là bẹc giê. Đàn ông nuôi chó để trông nhà, một phần là để tăng thêm độ nhất cho m[…]
Truyện Blog
"Chỉ cần 1 câu sẽ vềRằng e sẽ trở vềA vẫn như thế mà, sẽ chờ e nơi đây mãi" Vào lúc đó, việc buông bàn tay e, việc để e dựa vào người khác khôg phải là mình. Tôi cảm thấy vô cùng bất lực. 5[…]
Tâm Sự
Ba tháng nay ngôi làng Motaki luôn bị bao phủ trong màu chết chóc. Dù đêm hay ngày đều vang lên tiếng rên la thảm thiết, rợn tóc gáy. Nhất là tiếng rên rỉ phát ra từ ngôi nhà của ông bà Ozi[…]
Truyện ngắn
Yêu thương vẫn giữ âm thầm...!
Đôi khi tuổi trẻ cũng cần có chút gì đó dại khờ, có chút gì đó bồng bột, có chút gì đó ngốc nghếch để đến khi già rồi còn có thứ để mà ngồi ngẫm nghĩ, để mà cười vu vơ về một thời. Một thời […]
Truyện ngắn