18:19 - 12/08/2015
- Sao lúc đó không gọi cho tôi hả ???? – Devil lại càng nổi khùng hơn.
- Gọi làm gì chứ ??? Lúc đó bạn còn bận ở bên cô dì ghẻ đáng kính của mình mà !!!!!!!! – Nim hét lên, nhẫn nhịn bấy lâu nay cũng có cơ hội được xả ra.
Devil im lặng, cậu nhóc đã bắt đầu nhớ lại mọi chuyện. Đúng là hôm đó khi nghe tin Nhã Trúc tự sát cậu đã buông tay Nim để chạy vội về nhà 0, hôm sau định đi gặp cô bé thì cô dì ghẻ lại tìm cớ níu chân. Hóa ra tất cả đều do cô ả sắp đặt cả ! Devil bắt đầu thấy lùng bùng trong người.
- Thôi ! Nín đi ! Tôi đã bảo là tôi ghét nước mắt mà ! Nin đi ! – Devil nhìn Nim, ánh mắt chùng xuống rồi vội vàng kéo cô bé vào lòng an ủi...
Nim vẫn tức tưởi khóc. Dù gì cô bé cũng là con gái, cũng biết ghen tuông hờn giận, lúc đó vì chưa xác định được tình cảm của cả hai nên Nim mới chôn chặt nỗi bức bối trong lòng, bây giờ thì Nim không muốn nề hà gì cả, chỉ muốn được bức ra mà thôi. Như thế mới nhẹ người...
Trời chiều đã ngả màu, giàn hoa giấy rung nhẹ trước gió, màu đỏ tươi quyện vào màu tím hoàng hôn tạo nên một không gian lung linh trong đáy mắt...
- Thế bây giờ bạn đang ở đâu ? – Devil vừa vuốt tóc Nim vừa hỏi trong khi cô bé vẫn thút thít khóc.
Và câu hỏi này khiến Nim phải dừng khóc ngay lập tức. Cô bé giật mình ngẩng đầu dậy, nhìn Devil với ánh mắt bối rối... Nếu nói rằng hiện giờ cô đang ở nhà bác Lan – bác ruột của Angle thì cậu nhóc sẽ phản ứng sao nhỉ ????
- Sao im lặng thế ??? Đang ở đâu ??? – Như hiểu ra điều gì “mờ ám”, Devil cau mày hỏi dồn.
- Ờ...ờ...lúc đó...- thấy thái độ của Devil như thế nên Nim cũng sợ sợ.
- Lúc đó sao ??? Làm gì mà ấp úng thế ??? – Devil bắt đầu bực mình.
- Lúc đó...lúc đó...vì tôi không có bà con ở đây, anh trai thì bặt vô âm tín...nên...nên....
- Nên bạn tới ở nhà thằng Angle hả ????? – Devil đột ngột hét toáng lên khiến cả Nim lẫn ông tài xế giật thót.
- Không không ! – Nim lắc đầu quầy quậy – Không phải nhà Angle, mà là nhà bác cậu ấy !!! – cô bé cúi mặt lí nhí.
- Bác ư ???? Bác nào ??? – Devil lại dồn dập.
Nim chưa kịp trả lời thì mắt Devil vội sáng lên...
- Đừng nói với tôi đó là bà ta...- Devil hạ giọng, thái độ thoáng bực bội...- Bà Lan ư???
Nim ngạc nhiên rồi gật gật đầu, người vẫn thấy run run trước thái độ của cậu nhóc.
- Khốn kiếp ! Lên xe ! – Devil đưa tay vuốt mặt rồi lôi Nim vào xe khiến cô bé vừa sợ vừa lo, tình hình là cậu ta đang bị kích động.
Chiếc xe lại lăn bánh rời đi, con ngõ nhỏ khuất xa phía sau. Nim vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra trong người Devil, chỉ biết là cậu nhóc đang rất giận dữ...
- Bạn phải chuyển khỏi đó ngay lập tức ! – Devil vừa lấy tay xoa xoa trán vừa nói.
- Ơ ! Vì sao ????
- Vì tôi không cho phép bạn ở đó ! Bạn phải tránh xa người đàn bà đó ! – Devil bức xúc.
- Tôi...tôi thấy bác Lan rất tốt mà ! – Nim tròn mắt phản biện.
- Tốt ư ??? Bà ta là một con quỷ thì đúng hơn ! – Devil nghiến răng...
CHAP 99: BẠO LỰC...TÌNH YÊU...
- Devil ! Bạn không nên vô lễ như thế ! Lúc còn ở bệnh viện, bác Lan cũng ở lại chăm sóc hai người, tôi có thấy bạn phản ứng dữ dội như bây giờ đâu ????– Nim bắt đầu bực mình với thái độ của cậu nhóc.
- Bạn im đi ! Bạn không hiểu thì đừng nói ! Ở bệnh viện tôi không thể hiện vì bà ta là bác của Angle, bà ta có quyền chăm sóc nó, nhưng nếu tôi biết bà ta ở cùng bạn thì tôi đã không để yên từ lâu rồi. Bây giờ không nói nhiều, bạn phải chuyển đi ngay lập tức ! – Devil tức giận ra lệnh, đôi mắt lại tối dần đi báo hiệu sự xuất hiện của lốt quỷ.
Tiếp xúc lâu với Devil giúp Nim hiểu được mình nên cư xử như thế nào trong trường hợp này. Tốt nhất là nên im lặng. Sự giận dữ của cậu nhóc luôn là một cơn sóng thần ác liệt nhất có thể cuốn phăng tất cả...
............
Nhà bác Lan đã hiện ra phía trước, chiếc xe dừng bên lề, Devil mở cửa bước nhanh xuống, Nim cũng lục đục bước ra đi theo...
Nim chạy tới nhấn chuông, vài giây sau thì bác Lan bước ra. Nim bắt đầu linh cảm một mối quan hệ nào đó rất phức tạp giữa Devil và người phụ nữ này khi cô bé thấy giương mặt bác Lan biến sắc khi nhìn thấy Devil...
- Cháu về rồi hả ??? Angle cũng vừa gọi điện thông báo là nó đã xuất viện rồi ! – bác Lan sau vài giây mất bình tĩnh cũng trở lại bình thường, nhìn Nim hỏi.
- Dạ...
- Còn Devil ! Hôm qua và hôm nay ta không vào bệnh viện vì có việc bận, cháu vẫn ổn chứ ???? – Bác Lan cố gắng tươi cười.
- Cám ơn ! Tôi đến đưa Nim đi ! – Devil lạnh lùng.
- Đi ư ??? Đi đâu ???
- Bác không cần biết ! Bạn vào trong lấy đồ đạc đi ! Nhanh ! – Devil quát lớn.
Nim giật mình rồi lũi thũi bước vào, nhiều lúc cô bé nghĩ mình đã quá phụ thuộc vào cậu nhóc, nhưng chẳng bao giờ Nim thắng được Devil, vì suy cho cùng, tất cả những gì cậu nhóc bảo Nim phải làm từ trước đến giờ đều đem lại sự tốt đẹp cho cô bé...
Khi Nim đã đi vào trong nhà, ngoài cổng chỉ còn bác Lan và Devil...
- Cháu có cần phải làm như thế không ??? Lúc ở bệnh viện, ta còn tưởng cháu đã bỏ qua hết cho ta rồi chứ ??? – Bác Lan nhìn Devil thở dài.
- Bỏ qua ??? Từ đó không có trong từ điển của tôi ! Những gì bà gây ra cho mẹ tôi, tôi sẽ không bao giờ để yên đâu ! – Devil nói trong bực tức xen chút ngạo mạn.
- Còn trẻ, không nên thù hận quá lâu, việc đó chỉ cản trở thêm con đường phía trước của cháu mà thôi ! Mâu thuẫn của thế hệ trước thì nên để thế hệ trước tự giải quyết, cháu không nên và cũng không có quyền phán xét !– Bác Lan điềm tĩnh.
- Đó là bà nghĩ, còn tôi thì không ! – Devil trả lời đầy thách thức, vừa lúc đó Nim bước ra với đống đồ tư trang của mình, cậu nhóc cầm tay cô bé rồi lôi nhanh đi khiến Nim chỉ kịp ngoái đầu mỉm cười chào bác Lan, bác ấy cũng đưa tay tạm biệt, đôi mắt kì bí lại ám ảnh tâm trí Nim...
...........
Trên xe.
- Thế bây giờ tôi ở đâu ???? – Nim xụ mặt hỏi.
- Ở với tôi ! – Devil trả lời thủng thỉnh.
- Cái gì ??? – Nim hoảng hốt quay người sang nhìn cậu nhóc – Bạn đang đùa hả ???
- Trước sau gì tôi cũng lấy bạn, việc ở chung trước hôn nhân có quan trọng gì đâu ! – Cậu nhóc vẫn bình thản.
- Này... – Nim bắt đầu mất bình tĩnh – Bạn có đang bình thường không đó ! Chúng ta mới chỉ bước qua cái tuổi 18 được vài tháng thôi ! Sao bạn lại...
- Đối với tôi, 18 hay 20 không là vấn đề, miễn là tôi cảm thấy mình hoàn toàn có đủ khả năng để lo lắng cho bạn suốt cuộc đời là được !
Nãy giờ Nim vẫn cứ đinh ninh cậu nhóc đang nói đùa, nhưng càng lúc, Devil càng khiến Nim sợ...
- Devil ! Đừng đùa như thế ! Tôi..tôi không thích đâu ! – Nim cố cười để xua đi nỗi lo lắng đang đè nặng trong lòng.
- Này ! Dù ôm và hôn bạn nhiều rồi nhưng tôi vẫn chưa định hình được cái cảm giác khi ôm bạn ngủ nó như thế nào ? Chắc là sẽ ấm hơn khi ngủ một mình nhỉ ? – Devil đột ngột hướng sang phía Nim, kề sát mặt rồi hỏi.
Bây giờ tình trạng cô bé đang ở mức báo động, xấu hổ xen lẫn tức giận trào lên khiến mặt Nim đỏ ửng một cách bất bình thường. Sau vài giây định hình, cô bé nổi khùng đẩy Devil ra, mặt bốc hỏa :
- Bạn quá đáng nó vừa chứ !!!!!! Bạn nghĩ tôi dễ dãi lắm hả ??? Cái đồ xấu xa ! – Nim không kiềm chế được nữa, cô bé lấy tay đập túi bụi vào người cậu nhóc mà quên rằng Devil vẫn đang băng bó toàn thân +_+.
Dù khá đau nhưng cậu nhóc chẳng than thở một tiếng, chỉ cười ha hả trước một Đỗ Quyên dữ hơn cọp đang cào xé mình. 0
Ông tài xế ngồi đằng trước nhìn qua gương chiếu hậu cũng phải bụm miệng cười vì cặp đôi kì quặc này, hình như chẳng lúc nào mà họ không gây gổ với nhau...
Mãi mê với công cuộc “hành xử” cậu bạn trai “ác hơn quỷ”, Nim không để ý rằng chiếc xe đang đi tới một nơi khá quen, nhưng không phải là nhà của Devil....
- Dừng lại đi ! Ngoài bạn ra không có kẻ nào dám đánh tôi nhiều như thế đâu ! – Devil vừa nói vừa cố gắng nhịn cười, cầm tay Nim ngăn lại.
- Không ai đánh được bạn thì có tôi ! Đừng có dùng cái uy quyền của mình để bắt nạt người khác ! Tôi hiền thật đó nhưng không phải là khờ khạo đến mức muốn để ai làm gì thì làm đâu ! – Nim vẫn chưa hả giận.
Nhưng tiếng đập cửa từ phía ngoài khiến Nim phải dừng tay, cô bé quay lưng lại nhìn.....
CHAP 100: TÔI YÊU BẠN...YÊU RẤT NHIỀU...
Và Nim giật mình ngã chúi người vào Devil khi nhìn thấy bác Mỹ - mẹ của Devil đang đứng nhìn với đôi mắt hết sức ngỡ ngàng ( có người mẹ nào mà không ngỡ ngàng trước việc con trai mình đang bị người ta đánh đập đâu chứ ????)
Sau vài giây lấy lại tinh thần, Nim mới dám mở cửa xe bước ra, mặt cúi gầm xuống...
Devil nhìn sang, tủm tỉm cười rồi nhìn về phía mẹ mình :
- Mom ! Con gởi cô ấy ở lại đây một thời gian được không ạ ?
( Tất nhiên ! Nhưng con làm gì con bé mà nó giận dữ đến mức đó vậy ! Thường ngày thấy nó hiền lắm mà ???) – Bà Mỹ gật đầu nhưng mặt đầy vẻ thắc mắc !
- Con không làm gì cả ! Chỉ là cô ấy nổi hứng muốn đánh con thế thôi ! – Devil ra vẻ tội nghiệp.
Đến nước này thì Nim phải khâm phục tài lừa đảo của cậu bạn trai kì cục này...cô bé đành thở dài im lặng, dù gì thì bản thân cũng đã đánh con người ta “lên bờ xuống ruộng” như thế, có muốn thanh minh cũng không được…
- Thôi ! Con phải về ! Ông già gọi rồi ! Mom chăm sóc cô ấy dùm con ! .
Đang lúc Nim định ngẩng lên chào cậu nhóc thì Devil đã nhanh chóng kiss một phát vào môi cô bé, thầm thì một câu rồi mở cửa xe bước lên. Chiếc ô tô lao nhanh về phía con đường lớn rồi mất hút trong phút chốc. Để lại Nim thẫn thờ đứng ngây ra...
( Con thông cảm ! Con trai ta nó không bao giờ rụt rè trong tình cảm, nó thích ai thì nó sẽ thể hiện ra, con không giận nó chứ ?) – mẹ Devil nhìn Nim ái ngại.
- Ờ không ạ ! Cháu cũng quen rồi ! – Nim quay sang nhìn bác Mỹ mỉm cười, Devil là người khó đoán hành tung, việc bị cậu nhóc hôn bất thình lình trong mọi trường hợp đối với Nim đã quen rồi, nhưng cô bé vẫn thấy hơi xấu hổ khi bị Devil hôn trước mặt người khác...
( Nim !!! Con nói được rồi sao ???? ) – Bác Mỹ tròn mắt kinh ngạc.
- Ờ vâng ạ ! – Nim cười tươi sung sướng.
( Làm sao con nói được vậy ???)
.
- Dạ...chuyện dài lắm ạ ! Nhưng tất cả đều nhờ Devil ! – Nim bẽn lẽn cúi gầm mặt xuống.
( Tốt quá !!!!!!!! Ta cũng đã từng ước ao mình có thể nói lại được...nhưng giờ thì ta thích thế này hơn !) – mẹ Devil cười hiền hậu rồi cầm tay Nim dẫn vào trong.
Đôi khi có những mối duyên mang trong bản chất là sự oan nghiệt...
............
Tại nhà Devil.
- Thằng trời đánh kia, mày vào mà không chào cha mày hả ?
- Có cần thiết phải thế không khi ông cũng đâu có cần lời chào đó !
- Tao không đôi co với mày nữa ! Hôm nay tao gọi mày về là muốn mày làm một chuyện!
- Đâu cần phải lịch sự như thế thưa người cha đáng kính, chẳng bao giờ ông thèm nhìn mặt tôi nếu như không muốn lợi dụng tôi vào một vụ việc nào đó có lợi cho ông. Muốn gì thì nói nhanh đi!...