Old school Easter eggs.
  Truyện Game Blog
* Mobi Army 2.3.6
* M.X.H Avatar 2.4.5
* Khí­ Phách Anh Hùng Online
Vua Bài iWin Online
Bạn có thích Blogradio.yn.lt Không ?
Quảng Cáo
HOT - Kenh360.Org wap tải game, giải trí hot, ảnh girl xinh, share mọi code làm wap xtgem ... !
SMS - Wap Sms2015.Xtgem.Com kho sms, kho tin nhắn hình, tin nhắn miễn phí, những lời chúc hay nhất...!
• Bài viết :Nếu có một linh hồn yêu em
• Post By : Đố Mười
• Lượt xem: 7493
• Mục: Trò chuyện cuộc sống
• Chia sẻ : SMS Google Facebook
22:05 - 14/08/2015


- Di Di! Đến nước này mà chị còn cười được sao? – Lần đầu tiên Tiểu Hồng tỏ ra lo lắng và buồn bã đến vậy, lúc nói câu đó, cô ấy đang ôm những tập tài liệu cho vào chiếc va li- Mất việc rồi, chúng ta sẽ làm gì đây cơ chứ?

- Rồi sẽ có một công việc khác, công ty này đóng cửa nhưng vẫn có công ty đang hoạt động mà.

- Ồ… Nghe có vẻ dễ dàng quá!- Tiểu Hồng cười mai mỉa- Thời điểm này công ty nào không phá sản là may rồi, chị nghĩ rằng họ sẽ cần những kẻ thất nghiệp như chúng ta sao?

Di Di im lặng . Cô ấy buông tập tài liệu xuống rồi đặt tay lên vai Tiểu Hồng, nhẹ nhàng nói:

- Hồng! Nghe chị nói này… Chỉ cần em tin rằng mình có năng lực, họ sẽ nhìn thấy điều đó ở em…Và em sẽ được chọn, em hiểu không?

- Năng lực- Tiểu Hồng cười phá lên lần nữa, cô ấy chán nản ném tập giấy vào va li, chẳng buồn xếp gọn chúng- Chỉ có chị là thừa năng lực thôi…Hahaha… Có trách thì trách lão giám đốc “Khỉ” ngu xi của chúng ta “ăn vụng không biết chùi mép”…

- Hồng…Sao lại có thể nói vậy được chứ! – Khả Di vội vàng bịt chặt miệng Tiểu Hồng lại rồi nhìn quanh quất như sợ ai nghe thấy.

- Chị còn sợ gì nữa… Ông ta sắp sửa bóc lịch trong tù rồi! Không ở đây mà nghe những lời “chí tình chí lý” của chị em mình đâu- Tiểu Hồng nói rồi phá lên cười, nhưng ngay lập tức giọng cô ấy trùng xuống đầy chua xót- Chị có năng lực, em thừa nhận. Nhưng em không có năng lực, để vào được công ty, em đã phải mất quá nhiều thứ cho công việc này rồi.

Sau câu nói đó, Tiểu Hồng ngưng bặt. Khả Di ngước đôi mắt ngỡ ngàng nhìn Tiểu Hồng. Cả tôi cũng ngỡ ngàng y như Khả Di vậy. Tiểu Hồng lung túng như vừa lỡ mồm nói hớ một điều gì đó không nên nói. Cô ấy lẳng lặng cho tập giấy vào trong va li, kéo khóa thật nhanh rồi vội vã ra khỏi phòng, chẳng buồn chào Khả Di lấy một tiếng. Cả tôi và Di Di cùng nhìn theo cái dáng người nhỏ bé, gầy gò của Tiểu Hồng, cái nhìn băn khoăn, lạ lẫm. Không nói ra, nhưng tôi tin Khả Di và tôi chung một suy nghĩ. Môi trường làm việc khốc liệt, những thứ mà Tiểu Hồng phải đánh đổi ở đây, cả tôi và Khả Di đều biết là thứ gì. Thật may, Khả Di của tôi là một cô gái cứng rắn.

***

Tiết trời mùa hè vốn đã nóng nực lại bị cái căng thẳng của sự tuột dốc nền kinh tế và lụn bại của các công ty làm cho oi nồng hơn bao giờ hết. Di Di của tôi tận hưởng ngày xả hơi đầu tiên hay chính xác hơn là mở đầu cho chuỗi thời gian thất nghiệp của mình ở một bể bơi công cộng. Bình thường cô ấy rất ghét tới chỗ đông người, và tuyệt đối tránh xa những thứ gắn mác “công cộng”, ví như Nhà vệ sinh công cộng, nước máy công cộng, đồ ăn công cộng… Vậy mà lần này, cảm giác chán chường và dư thừa giữa bốn bức tường làm Khả Di thấy bức bí. Nhìn cô ấy mát lành như một que kem tươi trét sữa thả mình vào làn nước bể bơi trước hàng chục cặp mắt thèm thuồng và thích thú của cánh đàn ông và mấy cậu choai choai gần đó mà tôi thấy ghen tức trong lòng. Nửa năm trước thôi, tôi sẽ là đối tượng ghen tức của những thằng cha háu gái kia khi sánh bước cùng thiên thần xinh đẹp bên mình nhưng giờ vị trí đó bị đảo lộn đôi chút. Khả Di bơi vài vòng rồi lên bờ, cô ấy nằm ngả lưng ở chiếc ghế dựa, và rút điện thoại gọi điện cho ai đó. Chỉ đến khi đầu dây bên kia bắt máy, và Di Di cất tiếng nói chuyện, tôi mới biết Di Di gọi cho ai:

- Loan à… Cậu đang ở shop hay ở nhà vậy?

- Đang có khách à…- Di Di thốt lên với giọng thất vọng, gương mặt xinh đẹp của cô ấy xị ra một chút, nhưng lại nhanh chóng lấy lại vui vẻ- Thôi vậy, mình chỉ định rủ cậu đi ăn tối thôi... Không sao…Tuyệt đối không sao mà…

- Ừ…Bye bye…Mai gặp cậu sau nhé!

Cuộc điện thoại kết thúc. Di Di đặt chiếc điện thoại xuống bên cạnh rồi kéo chiếc khăn chùm lên che kín mặt. Có lẽ cô ấy muốn che luôn cả gương mặt thất vọng và buồn bã của cô ấy khi không biết phải làm gì lúc này. Nhưng tấm khăn mau chóng được lột ra, Di Di hăm hở cầm điện thoại lên và vào mục danh bạ tìm kiếm số, cô ấy thường chẳng nhớ bất cứ số điện thoại của ai cả. Tôi dõi theo Khả Di với vẻ băn khoăn và khi cái tên Lâm Hải nhấp nháy trên màn hình điện thoại thì gương mặt tôi dãn ra một nụ cười méo xệch.

Sáu giờ tối nay Khả Di sẽ đi ăn tối cùng Lâm Hải. Cô ấy mau chóng thu dọn đồ đạc ở bể bơi và ra về. Lũ đàn ông quanh đó ngán ngẩm đồng loạt rủ nhau nhảy xuống nước. Khi Khả Di của tôi ngồi trên bờ, chẳng một thằng đàn ồng nào dại dột nhảy xuống nước mà chỉ mon men ở những vị trí gần Khả Di nhất có thể để thỏa sức ngắm nghía cô nàng. Tôi cũng là đàn ông. Trước khi gặp thiên thần xinh đẹp của mình, tôi cũng từng lân la chán chê bên những bóng hồng mơn mởn khác như cách mà lũ đực rựa kia tiếp cận Khả Di. Nhưng chỉ đến khi bất lực đứng nhìn thiên thần của mình bị nghiến ngấu trong những cái nhìn thèm khát, tôi mới thấy hành động đó đáng khinh biết nhường nào. Tôi khinh những thằng đực rựa rót cái nhìn chòng chọc lên Thiên thần xinh đẹp của tôi, nhưng tôi lại không khinh nổi chính bản thân mình.

****

Siêu thị Nam Trung vừa đăng một quảng cáo về một loại kem dưỡng da làm đẹp mới trên tuyến đường lớn. Di Di mải nhìn mấy tờ áp phích sặc sỡ đó mà vô ý đến độ đâm sầm vào một người đi ngược đường. Và cái người trong dáng vẻ tất bật và vội vã đó không ai khác chính là Tiểu Hồng. Cô ấy ăn vận rất cẩn thận, mũ áo chỉnh tề và bên cạnh còn là chiếc vali hành lí to đùng:

- Hồng! Em đi đâu vậy?- Di Di hỏi nhưng mắt dán chặt vào chiếc vali đỏ rực.

- Em về quê chị Di à. Chị ở lại mạnh khỏe nhé.- Tiểu Hồng cười buồn.

- Hả?- Di Di ngạc nhiên tột độ, cô ấy luống cuống nắm tay Tiểu Hồng- Em đợi vài hôm nữa để tình hình ổn hơn, rồi mình sẽ xoay sang các công ty khác.

- Làm sao có thể ổn hơn được chứ?- Tiểu Hồng cười nhạt- Chị thì có thể ổn hơn, còn em thì…

Câu nói của Tiểu Hồng bị bỏ lửng, cô ấy mỉm cười buồn bã vẫy tay chào Khả Di rồi vội vàng quay lưng đi thẳng. Chiếc va li đỏ rực bị kéo lê trên nền đất như vầng mặt trời bị rơi rớt đến tội nghiệp. Và thân hình vốn đã bé nhỏ của Tiểu Hồng càng bé nhỏ hơn bao giờ hết. Gương mặt Di Di lộ vẻ băn khoăn…Mọi chuyện xảy ra nhanh quá!

Khi chúng tôi tới, anh chàng Lâm Hải đã đợi sẵn ở một bàn nằm khuất phía trong quán. Chiếc áo sơ mi xanh nhạt được là cẩn thận và mái đầu được vuốt chút keo làm anh ta bảnh bao hơn rất nhiều. Lâm Hải kéo ghế cho Khả Di ngồi , đoạn quay sang tôi lè lưỡi trêu chọc. Tôi phớt lờ anh ta, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Di Di, đối diện với Lâm Hải.

- Trông cô có vẻ mệt mỏi - Lâm Hải lau chiếc dĩa ăn giúp Khả Di rồi ý tứ nhìn vào gương mặt cô nàng- Mới trải qua cảm giác thất nghiệp được một hôm mà tâm trạng đã xuống dốc vậy sao?

- Không phải… Tôi..- Khả Di tìm cách chối, nhưng rõ ràng cô ấy buồn thật sự-… Hôm nay tôi gặp Tiểu Hồng, anh còn nhớ cô bé đó không?

Chiếc dĩa ăn trên tay Lâm Hải rơi choang xuống bàn, va vào chiếc đĩa sứ nằm gần đó tạo ra âm thanh leng keng khô khốc rât khó chịu. Rõ ràng Lâm Hải lúng túng, gương mặt anh ta tái đi đôi chút khi cái tên Tiểu Hồng được nhắc đến.

- Tiểu Hồng muốn về quê… - Khả Di tiếp tục nói – Cuộc sống thành phố trong thời gian này khó khăn cho cả tôi và cô ấy.

Lâm Hải nhặt chiếc dĩa lên. Chiếc dĩa nằm trong bàn tay anh ta run bần bật..

- Giờ cô ta đang ở đâu? Tiểu Hồng ấy- Lâm Hải hỏi với giọng hồi hộp.

- Có lẽ giờ này cô ấy đang ở bến tàu, tôi gặp cô ấy trên đường đến đó…Tôi không thể tin được...- Khả Di đưa cốc nước lọc lên uống, cô ấy dường như không để ý đến thái độ khác lạ của Lâm Hải, ánh mắt cô ấy chỉ tập trung vào chiếc cốc có in hình bông hoa cúc ở ngoài.

Nhưng Lâm Hải đã vội vàng xô ghế đứng dậy. Anh ta vội vã đến nỗi va cả vào thành bàn và làm nước trong chiếc cốc của anh ta đặt gần đó đổ lênh láng , chảy tràn sang phía bên Di Di.

- Ối! Tôi xin lỗi…Thật lòng xin lỗi – Lâm Hải chụp vội tờ giấy ăn trên mặt bàn lau lấy lau để vạt nước chảy ra, đoạn nói tiếp- Khả Di, tôi có việc phải ra ngoài ngay bây giờ…Xin cô đừng giận…Đừng giận… Mai tôi nhất định mời cô một bữa tối hoàn chỉnh.

- Anh đi đâu cơ? – Khả Di ngỡ ngàng nhìn Lâm Hải, nhưng chạm phải ánh mắt van nài và rầu rĩ của anh ta, cô ấy khẽ chặc lưỡi- Thôi, anh đi đi!

Lâm Hải đi rồi. Anh ta không quên đưa mắt nhìn tôi và gật đầu chào thật vội trước khi cái bóng cao gầy của anh ta biến mất sau cánh cửa quán. Còn lại Khả Di một mình trong quán, cô ấy dùng giấy lau sạch vệt nước đọng trên mặt bàn. Khả Di miết đi miết lại tờ giấy ăn đến nhăn nhúm mà chẳng buồn đổi tờ khác. Gương mặt cô ấy thoáng vẻ buồn bã.

- Xin lỗi, món chị vừa gọi có cần mang ra nữa không ạ?

Cô phục vụ bàn trẻ măng vận một bộ váy màu đỏ mận có chiếc nơ đen cài trên cổ áo nhìn Khả Di lo lắng hỏi. Khả Di giật mình, cô ấy buông rơi chiếc khăn giấy giờ đã ướt nhoẹt nước, lung túng đáp:

- Có lẽ thôi…Chúng tôi không dùng nữa…

Cô phục vụ giữ phép lịch sự mỉm cười thật tươi và luôn mồm nói không sao, đoạn mau mắn hỏi Khả Di có muốn đổi cốc nước khác hay gọi thêm đồ uống nào khác không. Khả Di ngại ngùng từ chối. Khi cô phục vụ quay lưng đi vào trong bếp, cô ấy cũng lấy túi lên và đứng dậy ra về.
Cuộc hẹn đầu tiên với Lâm Hải sau một ngày thất nghiệp diễn ra một cách tẻ nhạt như vậy! Nhìn vẻ chán nản và mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của Khả Di, tôi không nén được sự buồn bực. Tôi nắm chặt bàn tay Khả Di cho đến lúc cô ấy bắt được một chiếc taxi và nói với người lái xe địa chỉ nhà. Còn tôi, tôi quay người đi ngược lại. Tôi muốn tìm Lâm Hải.

Con đường Thái Hà ban đêm vẫn ồn ã tiếng xe hơi và những chiếc mô tô của hội đi phượt rú ga ầm ĩ. Những quán hủ tiếu bên vệ đường vẫn tấp nập người ăn đêm, họ nói chuyện ồn ào. Chẳng một ai biết đến sự có mặt của tôi…Chẳng một ai cả. Mấy tay xe ôm bên vệ đường nằm chồm hỗm trên yên xe, gác chân chữ ngũ ngắm trời ngắm sao và bàn luận về những câu chuyện tục tĩu trong lúc đợi khách. Mấy bà bán ngô nóng gần đó cũng nghển cổ lên hóng chuyện. Những câu chuyện tầm phảo không đầu không cuối nhưng tôi lại thèm khát được như họ… Thèm khát cất tiếng nói như một con người dù nó là thanh âm gì đi nữa…Dù nó tục tĩu đến thế nào đi nữa… Những thanh âm phát ra từ cuống họng tôi tan vào hư không, tan vào tiếng leng keng của xe rác, tiếng động cơ ầm ầm của mấy chiếc xe hơi… Tan trong sự thèm khát và nuối tiếc.

Nhưng suy nghĩ của tôi nhanh chóng bị cắt đứt. Tiếng người nói láo xáo, tiếng bước chân chạy vội vàng và đám đông ồn ã phía đằng trước làm tôi bị thu hút. Ở mấy quán ăn gần đó, mọi người cũng đổ hết ra đường và tập trung trước khu trung tâm thương mại MeTran. Ai nấy đều dáo dác…

- Cái gì thế? – Có tiếng ai đó hỏi.

- Lại con ranh nào thất tình ngu si nên tìm cách tự tử à?- Một giọng nói ồm ồm đập vào tai tôi....
« Trước1...9101112Sau »
Bình Luận Bài viết
Cùng chuyên mục
» (2016-04-28)
» Valentine nắng, chocolate đắng, mất em… (2015-08-15)
» Tình yêu của bố mẹ tôi! (2015-08-15)
» Nắm chặt tay em, anh nhé! (2015-08-15)
» Là chúng ta đang nhớ nhau, phải không anh? (2015-08-15)
1234...333435»
Bài viết ngẫu nhiên
» Cho và nhận
» Những người bạn cần nhớ đến trong cuộc đời
» Thông minh, mạnh mẽ, ngu ngốc và may mắn
» Lời khuyên dành cho cuộc sống
» Lời cha dặn dò con gái
» Thần hộ mệnh
» Cách nhau 2 giờ bay
» Cổ tích người cha
» Thư gửi một ngày trước Valentine!
» Có ai gieo yêu thương để nhận về nỗi đau?
1234...91011»
Tags:
bạn đang xem

Nếu có một linh hồn yêu em

bạn có thể xem thêm

Trò chuyện cuộc sống còn nữa nè

Nếu có một linh hồn yêu em v2

đang cập nhật thêm
Link:
  Girl Sexy
Text link: Vnfunz.Mobie.In| Xem Tử Vi Online Hằng Ngày | Trò chơi Việt | Đọc Truyện Hay Nhất