15:18 - 03/08/2015
Tác Giả: blogradio.yn.ltTrong cuộc sống có thể ta đã từng trải qua hay chưa từng trải qua cảm giác mọi cánh cửa đều đóng sầm trước mắt, nhưng rồi vào lúc cùng cực nhất lại có những đôi cánh thiên thần ấm áp bao bọc và sưởi ấm trái tim bạn! Mời các bạn cùng trải lòng với câu chuyện của Blog Radio 80: Thiên sứ sẽ đến trong mưa được chuyển thể từ truyện ngắn Đi trong mưa của Nguyễn Bích Thảo
1. Thất bại
Cuối cùng thì điều gì phải đến đã đến. cùng một lúc công việc, bạn bè, tình yêu, đi đôi với thất bại, phản bội và đổ vỡ. Dưới chân tôi, trái đất như ngừng chuyển động, bầu trời thì như biến thành một màu mông lung xa lạ. Tôi bước đi giữa phố xá đông người nhẹ bỗng như không. Đầu tôi là một đống hỗn độn. Lúc đó thời gian như ngưng đọng và khoảnh khắc tôi không kiểm soát được bản thân cứ chầm chậm, nhấn nhá trong đầu mỗi khi tôi nhớ về cái ngày này.
Tôi buông xuôi.
Tôi muốn huỷ hoại nốt đời mình.
Vì tôi đã mất tất cả.
Tôi tỉnh dậy khi ánh nắng mặt trời chiếu thẳng vào giữa mặt. Xung quanh tôi là một đầy rượu và thuốc lá. Căn phòng bốc lên một mùi ghê rợn. Chợt có tiếng chân người dừng lại ngoài cửa rồi vụt bước đi nhanh.người ta để lại trên nhà một lá thư. Không đó là một tấm thiệp mời. Hắn - tên bạn thân của tôi đã tranh thủ lúc tôi mải mê cứu vãn thất bại trong công việc, “cuỗm đi” cô bạn gái của tôi. Tấm thiệp mời đỏ chói trên tay như một vết dao cắt sâu vào tim.
Tôi tìm đến rượu để quên đi tất cả.
Nhưng rượu hết và tiền cạn sạch.
Đau đớn.
Chua chát.
Và tôi vùng dậy.
2. Ranh giới mỏng manh
Tôi đi qua cây cầu này bao nhiêu lần không biết nữa, nhưng lần này tôi đứng lại rất lâu trên thành cầu. Đi hết chiều dọc, tính hết chiều ngang của cây cầu rồi đứng lặng ngắm dòng nước trôi. Cơn mưa hè choàng đến từ khi nào, lúc hạt mưa rát buốt vào mặt tôi mới nhận ra chẳng còn ai qua lại. Tôi cô độc! Tất cả quay lưng lại với tôi. Dòng sông cuộn xiết, dòng nước này là nơi thường diễn ra những cái chết tuyệt vọng bi đát nhất. Tôi từng chế giễu những người chỉ biết tìm đến cái chết để trốn tránh sự thất bại của bản thân. Tôi không ngờ có ngày tôi cũng đứng trước cây cầu trong trạng thái cùng cực nhất.
Cơn mưa trĩu nặng hai vai, tôi chẳng biết gì ngoài việc nghĩ tới sự sống và cái chết. Nhưng đột nhiên có một cái gì đó níu chân tôi và tôi quay đầu lại. Đối diện với tôi, phía thành cầu bên kia là một cô gái. Có vẻ như cô ấy cũng muốn trốn tránh sự thất bại của bản thân như tôi. Cô gái nhón chân, vươn qua lan can cao ngang ngực mấy lần nhưng lại lưỡng lự suy tính, chọn lựa . Đột ngột cô gái trèo qua lan can, đứng chênh vênh nơi mép cầu. Sự sống và cái chết cách nhau chỉ một bước chân. Tôi lao lại:
- Á!
Cô gái nhắm chặt mắt lại, miệng thét lên, hai tay níu cứng lấy tay tôi. Chật vật mãi tôi mới kéo cô ấy qua thành cầu. Cô gái hoàn hồn và oà khóc nức nở. Những hạt mưa rơi xuống mái đầu cô rồi qua sợi tóc nhỏ long tong.
- Anh là ai? - Cô gái thì thào như sắp đứt hơi
-Tôi á? Ừ! Tôi là ai nhỉ? À tôi là mưa - thiên sứ mưa!
Chẳng hiểu vì sao lúc đó tôi lại nghĩ ra cái tên chuyên đi dùng để đánh lừa con nít ngay lúc đó nữa. Có thể hành động dang tay cứu sống một con người gần giống với công việc của một thiên sứ.
- Anh là tiên á ? Lạ nhỉ?
Tôi chua chát:
- Ừ! Lạ thế đấy. Nếu là tiên chắc không khổ như con người đâu nhỉ?
Cô gái gật gù:
-Tất nhiên! Tiên còn được ăn mặc, chải chuốt gọn gàng chứ không như anh đâu.
Tôi tự nhìn lại mình. Một bộ quần áo lếch thếch, tóc tai bẩn thỉu, râu ria lởm chởm. Cô gái nói không quan tâm đến bản mặt tôi đang chín mọng vì xấu hổ.
- Mà anh để đôi cánh đâu mất rồi? Hay anh bắt xe bus đến đây?
Tôi phá lên cười:
- Không, tại tôi cần tiền nên bán rẻ cho lão sa tăng rồi!
Cô gái chớp mắt ra chiều thông cảm
- Ờ, tiên thì cũng phải ăn mà. Không biết tiên có chịu đau khổ vì tình như con người như tôi không nhỉ?
Chợt cô gái im bặt, khoé mắt rưng rưng. Bỗng cô vùng dậy, vịn tay vào thành cầu dõi mắt xuống dòng sông cuộn xiết. Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy hai chân cô. Cô tròn mắt nhìn xuống:
- Này anh làm sao thế? Tưởng tôi lại nhảy à? Tôi đã thử, anh thấy đấy, nhưng cuộc sống dẫu còn những đau khổ này vẫn còn sức hấp dẫn với tôi..
Chúng tôi lặng lẽ đứng dậy. Cơn mưa trĩu nặng hai vai còn chúng tôi hò hét như hai kẻ điên trên thành cầu. Tiếng cô gái lạc hẳn trong mưa:
- Đối diện với cái chết tôi lại muốn sống. Tôi thật hèn nhát
Tôi cũng hét đáp trả:
- Đó không phải là hèn, mà tìm đến cái chết để trốn chạy cuộc sống mới là hèn. Sống mới thật là khó.
Cô gái cau mày.
- Anh nói hay nhỉ? Chẳng phải anh cũng như tôi sao?
- Giống như thế nào?
- Thì cũng muốn nhảy xuống chứ sao nữa.
- Ừ. Tôi đang định làm kẻ hèn nhát thì gặp cô. Nhưng giờ thì hết rồi.
Cô gái tò mò:
- Sao thay đổi nhanh thể?
Tôi thú nhận:
- Khi cứu cô tôi đã nhận ra điều tôi vừa nói lúc nãy. Với lại tôi cần làm một số việc trước khi chết. Mà những việc đó chắc mất tầm vài chục năm. Khi đó tôi đã già rồi.
Cô gái vẫn không buông tha.
- Anh có thể nói một vài dự định dài hạn kia được không?
Tôi bẽn lẽn.
- Tỉ dụ như: Tìm công việc mới, thực hiện một dự án khả thi hơn, và...tìm một cô gái tốt làm vợ rồi đào tạo ra một đội bóng thiếu lâm.
Cô gái phá lên cười:
- Anh được lắm! Thôi, tốt rồi, giờ anh đi với tôi.
- Đi đâu?
Cô gái thì thào bí hiểm:
- Đi trong mưa!
Cô gái kéo tay tôi chạy, những hạt mưa cứ quất vun vút vào mặt nhưng hai chúng tôi vẫn băng qua làn mưa ấy. Đi trong mưa, nói như cô gái là để trút hết buồn phiền và để đẩy lùi vùng mắt bão thẳm sâu trong tâm hồn mình...
3. Đó là bí mật...
Đi trong mưa - đơn giản chỉ là khi bất chợt mình đang đi trên đường và cơn mưa ập đến, mình không muốn trú lại một mái hiên chật chội nào đó thì băng qua mưa để về nhà. Nhưng thật không đơn giản với những ai có sở thích đi trong mưa. Chắc chắn sẽ có người cho sở thích này thật điên rồ. Bố mẹ và chị tôi cũng cho là thế. Còn tôi thỉnh thoảng cũng tự cười mình vì sở thích làm khổ bản thân này. Nhưng đi trong mưa có cái thú vị của nó. Tôi sẽ tha hồ đoán được tâm trạng của ông trời.
Này nhé! Khi mưa phùn nhè nhẹ của mùa xuân là lúc ông ta đang hoan hỉ trước niềm vui đón năm mới của con người nên ban phát đôi giọt mưa đủ để làm long lanh mấy búp non trên cành. Còn cơn mưa mùa đông là lúc ông ta cô đơn nhất, nên những giọt mưa cóng buốt như băng như đá. Mưa mùa thu hiền lành, mưa mùa hạ bất chợt, có khi muốn xả cơn giận nhưng cũng có lúc mưa là để cứu đất đai, mùa màng. Tôi thích mưa và đi trong mưa, chỉ cần giơ hai tay hứng lấy những giọt mưa ấy là tôi hiểu được cảm xúc của vũ trụ. Tôi thấy mình trở nên thật vĩ đại…
Hôm đó, đi qua cây cầu dẫn về nhà, tôi nhìn thấy một người thanh niên trẻ đang đứng lặng lẽ bên thành cầu. Có vẻ anh ấy gặp rất nhiều thương tích trong lòng. Trời sắp mưa, gió cuốn bụi mù mịt. Trước khi chiếc xe vụt qua, tôi kịp nhìn thấy những hạt nước mắt lăn nhanh trên gò má người thanh niên đó. Tôi cảm thấy lòng mình run lên những rung động sâu xa. Người đàn ông chỉ khóc khi họ thất bại và tuyệt vọng. Có lẽ người thanh niên đó vừa trải qua một cú vấp ngã quá đau khiến anh chưa thể gượng dậy được. Xe vượt qua cầu, nhưng nhìn qua gương chiếu hậu, tôi vẫn thấy anh ấy đứng đó, cô độc và nặng trĩu.
Nhưng cơn mưa ập đến thật nhanh, sở thích trỗi dậy, tôi ào đi trong mưa. Cây cầu vắng hoe người nhưng anh thanh niên vẫn đứng đó. Tự lòng mình tôi muốn làm một điều gì đó cho người lạ, một điều gì đó để vá một phần những vết thương trong lòng.
Tôi không phải là một diễn viên nhưng cũng coi như mình hoàn thành tốt vở kịch tôi tự biên tự diễn. Bây giờ, mỗi khi mưa rơi tôi lại nhớ về ngày tôi gặp anh. Thỉnh thoảng, tôi có kéo anh đi trong mưa, tôi muốn cho anh những cảm xúc tinh khôi, vẹn nguyên từ những hạt mưa long lanh ấy.
Và cuộc gặp gỡ - với anh là một sự vô tình, nhưng với tôi đó là một sự sắp đặt khéo léo, một bí mật ngọt ngào luôn trỗi dậy khi chúng tôi: Đi trong mưa.