11:37 - 15/05/2015
Anh là người thông minh và Anh biết cả từng suy nghĩ nơi em. Em có nói: “Em muốn yêu và lấy một người nào khi Em khóc người ta biết Em khóc, khi Em cười người ta biết Em cười”. Nhưng Em lại không thể yêu, không thể lấy Anh. Giữa chúng ta là cả một khoảng cách mà cả hai càng cố lấp cũng chẳng bao giờ đầy. Đó là tuổi tác, hoàn cảnh và còn một lý do nữa: Con tầu chở cuộc đời Em sắp chuyển bánh đến một sân ga khác. Ở đó đang có một người đợi Em và sẽ đưa Em đi một nơi thật xa…thật xa… Anh đến muộn rồi…
Anh nói: “Nếu Em đi đâu, dù xa mấy, Anh sẽ chạy đến đó trước để mang Em về với Anh…”
Đừng Anh nhé. Em đã quyết định. Chúng ta không thể đi cùng trên một con đường. Thời gian đã lệch mất rồi. Cả Em và Anh hãy dành cho nhau một góc nhỏ, thật nhỏ thôi trong tim mỗi người. Để nhớ và để thấy cuộc đời này còn có những tấm lòng đáng trân trọng biết bao…
Em không muốn làm tổn thương Anh- Chàng trai ạ. Anh còn trẻ lắm và còn đầy ước mơ. Đừng nhìn Em như thế. Đừng nhớ Em như thế. Đừng khổ vì Em như thế. Em sẽ thấy mình có lỗi lắm đấy Anh!
Và Em biết, Em lại nợ Anh một lời hứa…