Một vụ mất đồ
Bình chọn: 227
Bình chọn: 227
Lúc tôi đang không biết làm thế nào thì gần đó có tiếng cười khúc khích. Ban đầu rất nhỏ, sau cứ lớn dần, lớn dần. Sao tôi cứ cảm giác có ai đó đang cười tôi thế nhỉ? Nhìn về phía bên cửa sổ có một tên con trai đang cười bò ra bàn. Và ...hắn mặc áo màu lam. Thế quái nào mà tôi lại không liệt hắn ta vào danh sách tình nghi cơ chứ? Mà khoan đã...Sao giọng cười này nghe quen tai thế? Cứ như tôi đã nghe ở đâu rồi vậy. Chớp chớp mắt nhìn kĩ hắn ta một cái, tôi nghe tiếng bóng đèn trong đầu mình nổ cái bụp. Thì ra là cậu ta à? Cái chữ G ngớ ngẩn đó chẳng phải Girl hay Gay gì, mà là Giang, chính xác hơn là cái tên "sông dài" Trường Giang học cùng lớp toàn với tôi. Té ra ngay từ đầu tôi hoàn toàn bị cậu ta dắt mũi.
- Cậu cười đã chưa?-
Ha ha. Chưa..à rồi. Tại cậu làm tớ buồn cười quá ấy mà.
-Ngụy trang cũng giỏi ghê nhỉ? Tôi nghĩ cậu nên chuyển qua làm thám tử tư cho đỡ phí. Tôi liếc xéo cái áo khoác trắng hắn vắt ở thành ghế.
- Hi Hi. Tớ đùa tí thôi mà. Cậu giận đấy à?
-Trả sách cho tôi đi. - Tôi chìa tay ra trước mặt hắn.
- Cậu giận thật đấy à? - Hắn làm bộ nghiêm túc hỏi. Im lặng.
- Tớ mời cậu ăn chè nhé. Im lặng. -Thế sữa chua? Vẫn im lặng.
- Thế cả chè, sữa chua và nem rán nhé.
- .............Ừ.Đấy là câu chuyện của hai năm về trước. Rốt cuộc chiều hôm đó cái dạ dày tôi cũng bị tên "sông dài" mua chuộc. Giờ tôi không còn nhớ mình đã ăn những gì nhưng ánh mắt tội nghiệp của cô chủ quán nhìn Giang thì tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
Từ cái vụ bị cậu ta chơi khăm ấy, tôi và Giang trở nên thân nhau. Rồi mấy tháng sau, hai đứa cùng đỗ vào một trường, học chung một khoa, sau đó trở thành...người yêu đầu năm hai đại học. Tới lúc ấy tôi vẫn tin rằng sự tình cờ của chúng tôi là do số mệnh sắp đặt, rằng một ngày đẹp trời hai năm trước có một con bé tên Minh đánh rơi cuốn sách nhưng lại vô tình "nhặt" được chàng hoàng tử của mình.
Mãi sau này Giang mới nói cho tôi biết chàng hoàng tử mà lẽ ra tôi phải gặp không phải là cậu ấy. Thực ra người nhặt được cuốn sách và hai mẩu giấy nhắn là Nam nhưng Giang nhận ra chữ tôi nên đã đưa hết cho cậu bạn bộ truyện Conan để đổi lấy buổi hẹn chiều hôm ấy. Lúc nghe chuyện này tôi rất ngạc nhiên. Nhưng hơn hết tôi thấy may mắn vì Giang đã làm như vậy. Nếu ngày ấy tôi đi gặp Nam thì có lẽ bây giờ chúng tôi sẽ mãi là người xa lạ, hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau. Thế nên bạn yêu quý ạ. Cuộc sống luôn đầy ắp những lãng mạn bất ngờ nhưng nếu bạn chỉ đứng im chờ đợi thôi thì sẽ chẳng có phép màu nào đến với bạn cả. Số phận của chúng ta là do chính chúng ta tạo ra, vì vậy đừng ngập ngừng mà hãy tự tạo nên một câu chuyện lãng mạn cho riêng mình bạn nhé!
"Những đêm như thế này em cũng không ngủ. Em sợ khi mở mắt thức dậy đã nhìn thấy mẹ em, mặc cái áo mẹ mua trong lúc vắng em, ra mở cửa. Vào nhà, em thấy một đôi giày đàn ông xa lạ. Và cái đè[…]
Truyện ngắn
Đã hơn một nghìn lần, Mai nghĩ đến chuyện ngoại tình. Chồng đã như thế, còn trông mong nỗi gì. Mai dạo này thường hay về thăm quê. Mỗi lần về quê, Mai đều tìm đến vợ tôi. Mẹ vợ tôi mất sớm[…]
Truyện ngắn
Gửi tới ba mẹ triệu lời xin lỗi
Nhìn mẹ tôi ấp úng khi 2 đứa em tôi xin 20 ngàn nộp tiền lớp, lôi ra mười mấy ngàn tiền lẻ mà sao lòng tôi đau, đau lắm. Từng đó đã là gì của một cuộc chơi của tôi, từng đó đã là gì của một[…]
Truyện ngắn
Có một tình yêu không thể nghi ngờ
Khỏi phải nói, đây là đồ bà đã ăn qua khi đi đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng cực độ, hai tay cứ túm chặt lấy gấu áo, lẩm bẩm nói: "Con yêu, đừng buồn mẹ làm vậy, quả thực trong nhà không còn g[…]
Truyện ngắn
Mùa lũ. Đó là những ngày nằm cuộn mình trong chăn chiếu, nghe mưa lả chả cả ngày mà không biết chán. Má biểu:"Trời ni không có đi chợ được, đợi ba mày bắt cá về nấu". Vậy là ba đứa ngồi chù[…]
Truyện Blog
Bạn có khi nào nghĩ rằng sẽ tha thứ cho ai đó không? Một cô gái nói rằng đã bốn năm rồi thế mà cô vẫn không thể tha thứ cho người yêu của mình. Thời gian tám năm bên nhau, cô rất yêu anh, n[…]
Truyện Blog
Điều con người cần nhất chính là con người
Tôi thoáng thấy mẹ làm một việc rất lạ nữa – rút "giắc" cắm điện thoại. Rồi mẹ lại cùng bố con tôi xem phim. Đó là đêm cháy chợ Đồng Xuân. Bạn hàng hốt hoảng báo cho mẹ biết là lửa đã cháy đ[…]
Truyện Blog
Viết cho tháng Năm - mùa ở lại
Tháng năm không ở lại đâu. Nhưng tháng Năm vẫn luôn ở lại. Mãi mãi. Tháng Năm, thấy phập phồng trong lồng ngực một cảm giác rất lạ: nhoi nhói, hồi hộp, lặng im và mằn mặn. Ai đó nhắc nhỏm m[…]
Truyện Blog