Mẹ tôi
Bình chọn: 356
Bình chọn: 356
Ngay khi sinh chị tôi ra, mẹ đã linh tính không hay lắm, tối đến ba về nhà ngủ, mẹ ở nhà thương với con, nửa đêm ba nằm mơ thấy kiến bò đầy người của chị, ba chạy vội vào nhà thương dù đã 1 giờ khuya, lúc vào thì thấy mẹ ôm chị vào lòng và nói chị đi rồi và mẹ trùm khăn ôm chị lại, ba và mẹ ngồi ôm chị và khóc suốt đêm.
Ngày tháng trôi qua, cũng được gần hai năm sau thì mẹ tiếp tục sinh ra một anh nữa, rất trắng trẻo và to khỏe, nhưng cũng nuôi được tròn một tuổi thì anh cũng đi, do bị bịnh gì mà gựt tay chân, không có thuốc, nếu như bây giờ thì y học đã chửa được thôi, những chứng bệnh thông thường của trẻ nhỏ, mà thời ấy chiến tranh, phải lo chạy trốn đạn của Pháp, rồi lo miếng ăn hàng ngày cũng vất vả, cơ thể không đầy đủ dinh dưỡng, rồi thì mẹ cũng chịu nhiều vất vả hơn ba, dù sao ba cũng thong thả hơn, đi săn, đi câu hay đi chơi với bạn bè, đàn hát...mẹ vẫn thấy thích ba như thế, rồi lại ra đời thêm người thứ ba, con trai, rồi thì cũng được một năm thôi, ba như bị điên lên, càng không làm gì chỉ tối ngày đi lang thang, thơ thẩn ra chổ chôn cất 3 người con, mẹ vẫn đòn gánh đè vai để kiếm sống, mẹ nói cũng không thấy khổ, đó cũng là công việc mà từ nhỏ đã làm rồi, việc buôn bán là việc của người phụ nữ phải lo toan cho gia đình, nhà chỉ có hai vợ chồng nên không thấy khó khăn, mình mẹ lo buôn cũng đủ ăn, cũng thấy vui ngoài việc thương nhớ các con.
Và rồi thì chiến tranh cũng chấm dứt, năm 1954,chia hai đất nước, những ai muốn ra bắc thì đi tiếp còn ai về lại quê hương thì về , không còn Pháp nữa, ba mẹ lại cùng nhau về lại ĐN, cũng gian nan khi trở về, mẹ bảo là trong bụng ba với mẹ chỉ về thăm nhà xong rồi đi ra bắc, nhưng về đến nhà nội thì thấy tội bà quá, các em cũng có vẻ khổ nhưng dù sao họ cũng đang có công ăn việc làm còn ba mẹ thì không có gì,trước khi về lại trong nhà có gì cũng cho hết những người ở lại, cũng không có gì nhiều, mà lại có thông tin là bà nội ở ĐN cũng khá giả lắm, cái người đưa tin đấy cũng lừa gạt của ba mẹ hết một số tiền dành dụm bấy lâu, cũng là quá tin người.
Rồi cuộc sống cũng dần dần ổn định, mẹ nhờ lượm được một chỉ vàng nên bán đi cũng có vốn để buôn bán và ba cũng tìm được nghề thợ đúc,sống ở nhà nội cũng đông đúc, ngoài bà nội ra còn có vợ chồng chú và ba cô,chỉ có cô út là chưa chồng.
Hai cô lớn đi làm gì đó, chồng của hai cô cũng có công ăn việc làm, thế mà không hiểu sao sự phân chia trách nhiệm trong nhà theo mẹ kể tôi thấy không công bằng chút nào, việc ăn uống hằng ngày trong nhà thì các cô chỉ lo phần gạo còn lại ba và mẹ phải lo thức ăn hằng ngày.Mặc dù ba là anh hai nhưng ba cũng mới từ vùng tự do về, có nhiều khó khăn còn mẹ cũng hơi gọi là quê mùa một tí, không lanh lợi lắm, làm sao cán đáng được thức ăn cho cả nhà đến gần chục miệng ăn như thế.
Vậy đó, cũng xong, nhưng suốt khoảng thời gian đó mẹ sống trong sự lo âu và cảm thấy thân phận mình thua xa các cô em chồng.
Mẹ tôi cũng thuộc tuýp người hay lo, càng kinh khủng hơn cả tôi nữa, cũng vì cái lo này mà tôi đã không được ra Huế học y mà phải học bách khoa ĐN, mà cũng phải thôi, thời những năm mới giải phóng sự đi lại ĐN-H cũng xảy ra bao chuyện kinh hoàng ở đèo Hải Vân, được cái sau gần 25 năm đã có hầm chui qua đèo, tai nạn giao thông đỡ hẳn.
Cuộc sống của bamẹ tôi cũng thay đổi nhờ vào một trận "hỗn chiến" xảy ra giữa hai anh em của ba tôi, tôi đã nói rồi một đại gia đình sống chung với nhau không bao lâu cũng xảy ra xung đột, theo như mẹ tôi kể lại thì do tranh giành sách vở giữa tôi với con của chú Em là thằng chó nhỏ (đến giờ thực ra hắn tên gì tôi cũng không biết, tệ quá, bà con mà rứa, thực ra thì tôi không thích, bất đắc dĩ tôi mới đến nhà nội để thắp hương, còn qua lại với các người con của ông chú, bà cô thì... tôi không đồng quan điểm, kể cả mọi sự việc), thế là xảy ra đánh nhau giữa hai bà mẹ bênh con, bà thím thuộc loại hung hơn, cầu cấu mặt mẹ tôi rách cả nên ba sốt ruột la lên nhưng chưa kịp làm gì bà thím thì chú đã xách ghế phang vào đầu ba tôi rồi. Vậy đó, bamẹ tôi ra đi thuê nhà ở, cũng vất vả thăng trầm lắm nhưng nhờ đó chị em tôi xa được nơi "ô tạp", ba tôi rất lo chuyện học hành của con cái, bù lại tôi cũng thuộc loại chăm nên có lẻ cũng là niềm vui của ba,....
Tôi là cô gái xấu và luôn mặc cảm về thiệt thòi này. Nhưng anh đã cho tôi hiểu đẹp và hoàn hảo là hai điều hoàn toàn khác nhau. Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn hỏi: "[…]
Truyện ngắn
Có bao giờ ông nghe nói về một chiếc vòng kỳ diệu làm cho người hạnh phúc đeo nó quên đi niềm vui sướng và người đau khổ đeo nó quên đi nỗi buồn không?". Người bán hàng lấy từ tấm bạt lên mộ[…]
Truyện ngắn
"Giờ thì giữa cái hố xí này và con... Bố chọn đi!!!". Chiều hè nắng chang chang, Gấu bố đang phiêu bồng trong giấc mơ hồi xuân thì bỗng từ đâu tiếng gọi dịu dàng như nước mắm pha chanh ớt b[…]
Truyện ngắn
Và rồi tao quên được mày nhưng không còn thân với mày được nữa, giống như 2 người xa lạ. Tao và mày từng quen nhau năm lớp 6, sau đó tao với mày chia tay. Tao vẫn còn quyến luyến cái tình y[…]
Truyện ngắn
Người bán rùa lòng dạ đen tối ấy tuy có một vạn đồng bỏ túi nhưng nhà bị ăn trộm, rồi lâm bệnh nặng, sau đó còn bị cháy nhà khiến cho một vạn đồng tiền bị thiêu rụi, cuối cùng xơ xác lại hoà[…]
Truyện ngắn
Mỗi khi kể lể về cuộc đời của mình. Cha tôi thường nói về nước ốc. Là nhạt như nước ốc. Nhiều lúc ông còn cáu, khi tôi cà kê bảo ông kể. Tôi đặc biệt thích nghe những chuyện trong quá khứ, í[…]
Truyện ngắn
Và sẽ có mấy người biết hối hận như Hải hay tất cả họ sẽ vẫn hoan cố đốt thời gian, tiền bạc một cách vô ích mà không biết hậu quả về sau.... Chiều đông, những chiếc lá vàng rơi rơi trên c[…]
Truyện ngắn
Không phải tình đầu nhưng là tình chết
Người ta cứ nói tình đầu sẽ không bao giờ quên được vậy mà với cô ấy lại quên đi một cách dễ dàng đến thế và bắt đầu một cuộc tình thứ hai với bao trái đắng và đau khổ. Trang Anhcô bạn thân[…]
Tâm Sự