Hồi chuông thứ bảy
Bình chọn: 487
Bình chọn: 487
Tôi biết Nguyên đã cố nói cho tồi điều này. Rằng Nguyên chỉ xem tôi chỉ một con nhỏ bạn thân bình thường, rằng Nguyên biết tôi có thích cậu, rằng Nguyên chỉ không muốn làm tôi tổn thương, rằng Nguyên sợ rằng, nếu nói thẳng ra sẽ làm tình bạn giữa tôi và cậu rạn nứt...
***
Hè về.
Tràn qua tán lá xanh rì nơi hai cây bàng ngả bóng xum xuê, thứ ánh nắng chói gắt giăng kín lên mọi vật, phủ đều sắc vàng trải đầy khắp không gian. Không khí ngột ngạt và khó chịu khiến sự lười biếng như đè bẹp mọi vật, lặng mình đứng yên .Cây bàng già cũng chẳng buồn phe phẩy lá. Những cơn mưa lướt nhanh qua những con phố, gột rửa hết thảy những bẩn bụi của đường xá thênh thang.
''Cậu có sở thích kì lạ, Thy ạ. Luôn cúp máy khi đếm đến hồi chuông thứ bảy.''
Nguyên đã từng bảo tôi như thế, khi hai đứa ngồi trong một quán trà sữa nhỏ nằm sát bên con phố cũng nhỏ xíu, nơi mà hai đứa tôi thường đi loanh quanh chẳng có lí do mỗi khi chán chường. Tôi ngồi lặng yên, khẽ đung đưa hai bàn chân giữa không trung, dán chặt đôi mắt vào cuốn truyện mới mượn được của nhỏ em hàng xóm. Để mặc cho Nguyên huyên thuyên mọi điều, hỏi những câu hỏi vớ vẩn mà tự cậu nghĩ ra.
Vẫn như mọi lần, tôi chỉ gật nhẹ đầu, nhún vai một cái ra vẻ có-quan-tâm-nhưng-chỉ-một-chút. Sự im lặng nơi Nguyên cũng chẳng khiến tôi buồn bận tâm. Chẳng có lí do nào để tiếp tục cuộc hội thoại với tôi Nguyên lại thở dài một tiếng, với lấy cốc nước cam đã tan gần hết đá.
''Thật sự đấy, cậu không thể nói một chút về mình cho tớ sao, Thy?''
Tôi biết Nguyên không phải là một kẻ dễ dàng bỏ cuộc. Cậu là một người có tính háo thắng và luôn tìm tòi. Và , Nguyên có một sự kiên nhẫn vừa phải, đủ để không bỏ dở những câu hỏi cậu dành cho tôi- khi chưa có câu trả lời.
Một lần nữa, sự bướng bỉnh nơi Nguyên khiến tôi buộc phải rời ánh mắt ra khỏi những trang truyện còn dở. Câu hỏi khe khẽ của cậu dường như xen chút bực bội.Chút ánh nắng chiều ngả vàng lên hàng lông mày rậm, chiếu xuyên qua cả đôi mắt nâu trong hướng thẳng vào tôi. Tia nhìn chờ đợi, cậu ngồi yên, hai lòng bàn tay chạm nhẹ vào thân li nước, như cố lấy chút hơi lạnh từ chiếc li đá nhỏ.
'' Nói về cái gì ?''
Tôi hỏi ngược lại Nguyên thay cho câu trả lời . Như thể chẳng có một chút sự quan tâm nào vào cuộc đối thoại mà dường như chỉ có Nguyên độc thoại một mình- với những câu hỏi kì lạ.
Vẫn với vẻ trầm ngâm và suy tư, Nguyên lại xoay nhẹ chiếc cốc trên tay. Những giọt nước đọng lại từ hơi lạnh tỏa ra lăn đều trên thân cốc, loang ra cả mặt bàn gỗ trơn. Rồi cậu không nói gì nữa, chuyển hướng nhìn về phía không gian vô định ngoài kia, nơi dòng người tấp nập ngược xuôi ngoài phố . Cậu chẳng lặp lại câu hỏi, cũng chẳng bắt đầu một chủ đề mới . Thả trôi những dòng suy nghĩ chưa kịp hình thành trong đầu, Nguyên cứ thế, để mặc câu hỏi dở dang của tôi, như cố gắng khép lại cuộc đối thoại mà chính cậu bắt đầu. Tôi nheo mắt nhìn cậu, cảm nhận rõ chút giận dỗi nơi khuôn mặt cùng hàng chân mày hơi cau lại.
'' Nguyên, cậu muốn tớ nói về cái gì...? Chẳng phải chúng ta đã hiểu quá rõ về nhau sao ?''
Cố gắng để làm hài lòng Nguyên, tôi gặng hỏi lại. Ném một chút sự quan tâm vào câu hỏi miễn cưỡng của mình. Giờ thì chính Nguyên lại là người im lặng. Và tôi cũng biết, Nguyên thừa thông minh để nhận ra, tôi vẫn chẳng chút quan tâm đến chủ đề mà cậu vừa nói. Để mặt cho sự im lặng lấp đầy khoảng trống giữa tôi và Nguyên, cậu cứ thế, không một chút phản ứng nào. Chỉ còn lại tiếng ồn ào chói tai của những hàng xe cộ ngoài kia lướt nhanh qua ánh mắt của Nguyên, chẳng đọng lại một chút gì trong đôi mắt nâu trong đẹp mê hồn ấy.
Tôi thích Nguyên.
Không phủ nhận, điều đó là sự thật. Mặc dù nhìn những hành động của tôi, rất khó để đoán được tình cảm tôi dành cho cậu. Tôi không thường xuyên cố gắng nói chuyện nhiều với Nguyên, không thường xuyên dành thời gian để nghe cậu lảm nhảm cả ngày hay trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn mà Nguyên đặt ra. Đơn giản là tôi chỉ thích cảm giác lặng yên bên cậu ấy. Cảm giác yên bình. Không luôn cố gắng giữ Nguyên bên cạnh hay kéo Nguyên ra khỏi những ánh mắt tán tỉnh của mấy đứa con gái. Tôi thích cảm giác rằng cậu luôn ở đó, không đi đâu cả. Rằng cậu sẽ chẳng bao giờ vuột khỏi tay tôi. Rằng những lúc khi tôi dán chặt đôi mắt vào những trang truyện yêu thích, hay loay hoay với chiếc điện thoại cùng những cuộc vui ảo trên mạng, và khi ngẩng đầu lên, Nguyên sẽ vẫn ở đó, vẫn thỉnh thoảng khó chịu khi không nhận được câu trả lời hay phản ứng của tôi khi cậu tiếp tục với những câu hỏi trên trời dưới đất của cậu. Nhưng quan trọng hơn cả, Nguyên vẫn luôn ở đây, bên tôi.
Cách tôi thích Nguyên là thế.
Bây giờ thì hỏi ngược lại nào. Nguyên có thích tôi không? Hay cậu ấy có biết tôi thích cậu ấy không?
Đừng mong tôi có thể trả lời câu hỏi ấy. Tôi không biết. Hoặc chưa bao giờ tìm hiểu quá sâu vào vấn đề này. Tôi với Nguyê
"Tại sao nhà vua lại là người nghèo nhất, trong khi ông ta vừa có quyền lực lại vừa có tài sản lớn, tất cả những của quý trong vương quốc này đều phải đem dâng nạp cho ông ấy, ống ấy sao có […]
Truyện ngắn
Tháng ba. Hoa gạo như những ngọn đèn thắp rực cả thung lũng. Từ trên núi cao nhìn xuống thấy chúng đứng tựa vào nhau hệt như một trái tim lớn, hừng hực và mãnh liệt. Sau một đêm, những xác h[…]
Truyện ngắn
Cầm phiếu chuẩn đoán bệnh trên tay, tôi như rơi xuống địa ngục không đáy. Thế giới bây giờ chỉ một màu đen tối. Tôi nhìn người bác sĩ như nhìn một tên đao phủ đã không thương tiếc giáng một […]
Truyện ngắn
Tâm tự lực thi vào công ty ấy, do chính giám đốc tuyển từ vòng thi viết đến vòng phỏng vấn. Chị kế toán trưởng có vẻ không hài lòng khi Tâm là người giành mất tấm vé vào công ty mà em họ chị[…]
Truyện ngắn
Vị tết của những đứa con xa quê
Tối qua, nghe mẹ kể qua điện thoại rằng nhà mình cũng đang chuẩn bị mọi thứ để đón Tết, nào bánh chưng, nào kẹo, mứt, nào đào, nào mai... con cũng đã thấy Tết đang về, gần lắm. Đồng hồ đang[…]
Truyện ngắn
Ông có biết rằng chính sự lừa dối của ông đã giết chết thằng cháu ông và việc ông đang làm cũng là cố gắng để lương tâm ông thanh thản. Ta lấy đi linh hồn ông cũng chỉ để cho ông không bị d[…]
Truyện ngắn
Tôi thấy mẹ lén lút thầm cười và mặt sáng chói niềm hạnh phúc. Tôi vẫn nhớ lời mẹ nói, rằng Sami là một thành viên đặc biệt của gia đình tôi chứ không đơn thuần là một con mèo nhỏ. 1.Thành[…]
Truyện ngắn
10 điều anh phải nhớ khi yêu em
Dù sao đi nữa thì cũng chỉ có 10 điều thôi, nên anh đừng quá lo lắng vì so với việc yêu em thì nó chỉ dễ như ăn kẹo thôi! Thứ nhất, ngày nào cũng phải gọi cho em, ít nhất một lần/1 ngày,[…]
Truyện Blog
Diễn văn trong lễ tốt nghiệp của một tiến sĩ
Trong ngày vui này, tôi muốn chia sẻ với các bạn 3 điều với tư cách là một người bạn. Chỉ có 3 điều thôi, không có gì là lớn lao. Tôi rất hân hạnh được có mặt trong buổi lễ tốt nghiệp ngày h[…]
Truyện ngắn
Lấy vợ - Bài học và kinh nghiệm
Chỗ bạn bè, tôi muốn ông chuẩn bị tinh thần để hiểu hai từ khác âm nhưng đồng nghĩa: "lấy vợ" và "đi tù". Gửi ông ! Tôi vừa nhận được thiệp mời của ông cách đây 2 phút. Thế là tôi sắp toi v[…]
Truyện ngắn