Hồi chuông thứ bảy
Bình chọn: 491
Bình chọn: 491
- Thy, đi nào, chúng ta còn phải đến lớp học thêm của thầy Huyền nữa.
Giọng nói trầm đều của Nguyên vang lên, phá bỉnh cả bầu không khí im lặng đè nặng lên cuộc nói chuyện giữa tôi và cậu. Làm ngơ hết những điều vừa xảy ra, Nguyên đứng lên, đẩy chiếc ghế ra.Tôi nhìn cậu, sợ rằng một chút những hờn dỗi vẫn còn len lỏi qua khuôn mặt lơ đãng đang hướng thẳng vào tôi. Luồn vội cuốn truyện nhỏ đang cầm trên tay vào ngăn ngoài của chiếc ba lô da màu nâu nhạt, tôi cũng lóng ngóng đứng lên, lướt nhanh theo nhịp bước của Nguyên.
Nguyên là thế, cậu sẽ luôn giữ sự im lặng đến một mức độ vừa phải, cất nó vào một góc khi nó chưa kịp lớn lên. Cậu sẽ luôn là người làm hòa trước dù đó là lỗi của tôi hay Nguyên. Một chàng trai như Nguyên – tôi nghĩ đó là một quyết định đúng đắn .
***
Ngày chủ nhật ảm đạm.
Bầu trời cao vút. Những đám mây trôi hờ hững, chìm hẳn vào màu xanh ngắt của bầu trời cao lồng lộng, như ai đó khắc lên những nét chạm nhạt nhòa trong không trung. Những tia sáng đầu ngày vươn dài, tràn qua mọi vật làm những chi tiết nhỏ bé nhất cũng nổi bần bật, hiện hữu trong không gian bề bộn của đường xá tấp nập.
Tôi lười biếng nằm dài trên chiếc giường ấm áp, lún sâu vào tấm nệm êm. Chẳng có lí do gì để tôi phải dậy sớm vào ngày hôm nay. Mẹ đi họp gì đó trên cơ quan, mặc dù hôm nay là ngày chủ nhật, bố thì qua nhà chú Tư , chắc lại rủ nhau đi câu cá chỗ khỉ ho cò gáy nào đó. Còn mình tôi ở nhà, tự xoay xở với ngày chủ nhật dài lê thê.
Cốc trà chanh pha vội cùng chút đá tan gần hết đặt bừa bãi nơi góc bàn. Thường thì tôi sẽ tự thưởng cho mình một ngày bận tay bận chân bằng việc cắm cúi làm những món đồ handmade nhỏ xinh. Để trang trí hoặc đem tặng một ai đó. Nhưng công việc ngồi im một chỗ căng mắt ra, tỉ mỉ cắt dán hay đan lát đó hôm nay bỗng khiến tôi chán nản. Như một phản xạ có điều kiện, tôi chợt nhớ đến Nguyên. Nguyên ''của tôi'' là người sẽ lấp đầy những chỗ trống như thế vào những ngày nhạt nhẽo trống rỗng như hôm nay. Vớ nhanh chiếc điện thoại đặt trên đầu giường, tôi bấm số gọi cho cậu. Con số bảy được cài đặt vào chế độ ''quay số nhanh''
Tút....
Tút....
Tút....
Ba hồi chuông vang lên đều đều, kéo dài như bất tận. Như một thói quen khó bỏ, tôi lẩm nhẩm đếm theo, một tay miết nhẹ bờ môi mỏng như một cách để chờ đợi.
Vẫn chưa có ai bắt máy
Tút....
Tút...
Năm hồi chuông.
Tút....
Alo !
Giọng nói quen thuộc vang lên, kịp làm tát ngúm những tiếng tút khó chịu áp sát bên tai tôi. Tôi biết rằng Nguyên sẽ luôn luôn bắt máy trước hồi chuông thứ bảy. Bằng không, tôi sẽ là người cúp máy cái rụp. Tôi chẳng biết rằng mình đã hình thành thói quen đó tự bao giờ. Đơn giản là tôi ghét sự chờ đợi, hoặc là luôn cố gắng giữ cho mình một sự chờ đợi nhất định. Dù biết rằng người đó sẽ bắt máy hay không, tôi vẫn sẽ chờ- hồi chuông thứ bảy.
- Thy đấy à? Chuyện gì thế?
Câu hỏi của Nguyên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi. Thân hình tôi như đờ ra. Tôi thật ngốc khi chưa nghĩ ra lí do để gọi cho Nguyên. Từng dòng suy nghĩ lướt nhanh qua đầu, cố gắng nghĩ ra một lí do hợp lí. Vẫn chẳng có việc gì để tôi gọi cho Nguyên vào một sáng chủ nhật buồn tẻ. Cố lấp đầy khoảng lặng đang dần hình thành, tôi nói nhanh, không để cậu kịp nhận ra điều gì đó.
- À...Nguyên à. Cậu rảnh không?
- Vào hôm nay ? Tớ nghĩ câu trả lời là có.
Được rồi, cố gắng nghĩ ra một câu nói hợp lí nữa nào...
- Thế à, đi nhà sách với tớ không ?
Một thoáng im lặng, Nguyên đặt lại trong chiếc điện thoại tôi nắm chặt trên tay một phút ngập ngừng. Kịp nhận ra điều đó, tôi bất giác hỏi lại, lòng có hơi hoang mang về sự im lặng bất thường của cậu :
- Sao ? cậu không đi được à ?
- Không...Ý tớ là, tại sao lại không nhỉ ? Tớ đợi cậu ngay ngã tư nhé.
Cậu nói của Nguyên như đã dập tắt hết mọi nghi ngờ của tôi. Yên tâm với cái ý nghĩ rằng '' Nguyên cũng thấy thoái mái khi nhận lời'' với tôi. Tôi đáp lại vui vẻ, có thể thấy rõ cả sự hào hứng qua giọng nói hơi cao và có âm lượng lớn hơn bìn
Audio "Đó là tên của tôi," tôi nói. "Các em có thể nói cho tôi biết đó là gì không?" Bọn trẻ nói rằng tên của tôi "kỳ cục" và chúng chưa bao giờ thấy một cái tên như vậy. Tôi lại bước tới b[…]
Truyện ngắn
Sau một vụ tai nạn xe máy nhẹ trên đường Trần Quốc Tuấn, ấy thế mà bàn chân phải của anh chỉ còn lại một ngón: ngón út! Cứ hễ mỗi lần đi vớ, hay bất giác nhìn xuống chân là anh lại cảm thấy […]
Truyện ngắn
Vậy là ngày bố và tôi dự định đi du lịch cùng nhau cũng đã đến. Thay vì vui vẻ sắp xếp hành lý cho chuyến đi, tôi thẫn thờ nhìn không gian trống trải quanh mình. Giờ bố đã đi rồi, chỉ còn lạ[…]
Truyện ngắn
Hắn nghe buồn âm ỉ, làm tổ trong từng ngóc ngách tâm hồn mình đã lâu,...Và thế là hắn quyết định, phải đi chữa bệnh buồn, hắn tới gặp bác sĩ. Và thế là buồn. Nỗi buồn ngấm vào làn da, xuyên[…]
Truyện ngắn
Cánh cửa mở rộng của thế giới?
Một anh bạn văn, anh T.N. Tiến, kể một câu chuyện thật mang nhiều ý nghĩa. Tại một trại dưỡng bệnh cho các em khuyết tật nơi anh làm việc, có 3 anh "mát giây", Mỹ nó gọi là mentally retard[…]
Truyện ngắn
Bạn rơm rớm nói, ông tặng cái chết của mình cho người dân như một cơn mưa phúc lành. Họ, cũng như bọn tôi, ẩn nỗi tiếc thương ông già rực rỡ đó, thấy tâm hồn mình bỗng dưng liền sẹo, bâng kh[…]
Truyện ngắn
Tôi là cô gái xấu và luôn mặc cảm về thiệt thòi này. Nhưng anh đã cho tôi hiểu đẹp và hoàn hảo là hai điều hoàn toàn khác nhau. Bàn tay anh sờ nhẹ vào vết sẹo trên má tôi, vừa ôn tồn hỏi: "[…]
Truyện ngắn