Đố kỵ
Bình chọn: 394
Bình chọn: 394
Vốn dĩ Hoàng cũng là sĩ quan đấy chứ. Đang học năm thứ hai thì tổng động viên. Vừa khoác áo lính thì 30/4 đến, thế là dđều lên phía bắc xay nhà máy quốc phòng. Được hơn năm thì được đưa về trường học tiếp, theo chương trình Bộ Quốc phòng nhờ Bộ Đại học đào tạo giúp. Vẫn quân phục năm hai bộ, đường sữa mỗi quý, phụ cấp mỗi tháng. Tất nhiên nói đường sữa nghe cho ghê chứ thật ra 5 thằng một hộp sữa với 1 kg đường. Tốt nghiệp, Hoàng nhận quân hàm thiếu úy, điều về giảng dạy tại một học viện. Làm thầy đấy nhé. Được 5 năm ngon lành, tự nhiên tay chủ nhiệm khoa ghét Hoàng. Thế là bị tống về.
Đang thượng úy bỗng thành thằng thất nghiệp, đang làm thầy thành thằng cu li. Hoàng phải làm đủ thứ nghề để mưu sinh. Có một dạo làm dịch vụ tiệc tại gia, nghĩa là người ta thuê mình nấu nướng rồi đem đến phục vụ. Ma chay cưới hỏi kinh qua hết. Có ai biết thầy Hoàng, thượng úy Hoàng bây giờ đang bưng bê cho mấy thằng đang ngất ngưởng kia không? Cả hai bên nội ngoại nỗ lực giúp Hoàng xin việc chứ không phải không. Cửa cũng không phải không có. Chỉ có điều không có vé. Họ đòi nặng quá. Cũng may, thằng em Hoàng có thằng bạn thân học từ nhỏ. Không biết nó quen ai, xin cho Hoàng được một chân làm bảo vệ cho một công ty nước ngoài, lương tháng 150 đô. Mà nói bảo vệ nghe cho oai vậy thôi, thật ra là thằng gác cổng. Đành vậy thôi. Dù gì cũng là công ăn việc làm ổn định, còn hơn bưng bê lúc có lúc không.
Hoàng làm ca đêm. Thế hóa ra hay, đỡ phải phơi cái mặt thối cho người ta nhìn; lại thỉnh thoảng tranh thủ điện thoại ở chỗ làm, gọi đến chỗ này chỗ kia, thằng này thằng nọ...Nhưng lắm lúc cũng bực. Chỉ có thế thôi mà thằngTân "thối mồm" nó bảo: "Ông chỉ làm gác cổng mà cũng chấm mút được tí tiền công, ông mà làm chức gì thì phải biết". Thật quá đáng.
Thôi, ở đời lên xuống vô thường khó biết. Qua cơn bĩ cực, đến ngày thái lai...Biết đâu đấy...Ai mà biết được...Nghĩ đến đây, Hoàng lại nhớ đến phim hoạt hình "Hãy đợi đấy" của Liên xô ngày trước. Tên tiếng Nga của nó đọc là Nu, pa-ga-zi. Phải...Nu, pa...ga...ziii...ii...i..i...
Nguyễn Phan Long
Góc phố nhỏ ướt át, cơn mưa lấp lánh những giọt vàng. Phố đêm vẫn ồn, vẫn tráng lệ lắm, đường về đông nghịt người mà cái lạnh chẳng chịu rời ai. Nơi xứ xa, nó bắt gặp giọng miền Trung quê nh[…]
Truyện ngắn
Chị chui ra khỏi bụng mẹ trước em chỉ 5 phút. Nhưng chị đã hưởng hết vẻ đẹp lung linh của mẹ trong năm phút thượng đế hào phóng ban tặng đó. Cô mụ phải vất vả lắm mới kéo em ra khỏi bụng mẹ[…]
Truyện ngắn
Viết cho N và những điều bất khả của tình yêu. Nhà tôi và vợ cùng thành phố. Nhà vợ bề thế, kiên cố. Nhà tôi chỉ là nhà cấp 4 trong một con hẻm nhỏ bên sông. Bố mẹ tôi mất từ lâu, những thá[…]
Truyện ngắn
Năm giờ chiều, em bắt đầu công việc như thường lệ. Quán em làm ở gần bờ kè vốn nổi tiếng là chốn ăn nhậu họp mặt của đủ mọi dạng người. "Anh uống bia này của em nha, ngon lắm anh ạ! Uống giú[…]
Truyện ngắn
"Cuộc sống vốn không công bằng" – cậu đã từng nói với tớ như vậy. Ừ, đúng, cuộc sống không công bằng nhưng nó luôn trao cho chúng ta cơ hội để xoay chuyển mọi thứ. Kể cả khi cậu từ chối, tớ […]
Truyện Blog
Ngày kia, một thầy giáo và học viên của mình cùng ngồi nghỉ dưới tán cây lớn, gần đó là trảng cỏ rộng. Chợt người học viên hỏi: "Thầy ạ, em cảm thấy rối trí trong việc làm sao tìm được người[…]
Truyện ngắn
Cảm ơn cậu, vì đã ở bên tớ. An gầy xanh, mái tóc suôn dài, rất dày và mượt. Khác với những đứa học sinh lớp 12A sôi nổi và cá tính, An khá trầm. Cô bạn luôn lặng lẽ ngồi một mình ở chiếc b[…]
Truyện ngắn
Thành chăm chú gỡ từng chiếc kẹp hoa gài trên tóc cô dâu. Biết anh đang sốt ruột My càng cố ý ngọ nguậy. "Yên nào. Không là anh bắt cóc ngay bây giờ đây. Rồi không đợi được nữa anh bế bổng […]
Truyện ngắn