Cảm ơn cậu nhé, Nobita
Bình chọn: 339
Bình chọn: 339
Cậu luôn nhìn mọi thứ xung quanh bằng con mắt nghi ngờ vì với cậu ngay cả bố cậu còn nói dối cậu nữa . Từ hôm tớ biết chuyện đó, tớ hiểu và quý cậu nhiều hơn, không như những gì tớ nghĩ về cậu trước kia. Tớ thấy mình hạnh phúc hơn cậu nhiều, dù bố mẹ tớ không cho tớ những thứ như bọn cậu có nhưng tớ có tình yêu của bố của mẹ vậy là đủ cậu nhỉ? Vậy cứ ngày ngày trôi qua, tớ tự nhủ bản thân là sẽ quan tâm cậu nhiều hơn để phần nào cậu sẽ không còn thấy cô đơn nữa. Tớ với cậu hay nói chuyện nhiều hơn, nhắn tin nữa chứ nhỉ... Ngày đó mãi lớp 12 tớ mới có điện thoại chỉ là cái cục gạch thôi, nhưng nó lại là thứ giúp tớ với cậu gần nhau hơn suốt thời gian bận rộn thi cử. Cậu bảo tớ, bọn con gái nhắn tin cậu không bao giờ trả lời, bọn lớp bảo cậu kiêu, thế mà cậu luôn là người gọi hay nhắn tin cho tớ. Bọn lớp biết vậy, cứ nghĩ tớ với cậu yêu nhau. Tại mình thân nhau mà, đi đâu cũng dính lấy nhau. Cậu gọi tớ là xuka, tớ gọi cậu là nobita, nhưng vẫn thích gọi là tự kỉ hơn ý. hì hì. Tớ vẫn nhớ, cậu không thích ai đụng vào đồ của mình, mà trừ tớ ra...
Tự kỉ, mang mấy cái bút? Trong cặp đấy, mở mà lấy... Ê, Xuka, mở cặp lấy hộ cái ví cái... Cậu nói mà mấy đứa cứ tròn mắt lên nhìn, có đứa nào được lục cặp cậu đâu mà. Có bao giờ cậu cho ai mượn gì đâu mà. Sao cậu lại cho tớ cái đặc quyền đó, chỉ tớ mới lục cặp cậu được, chỉ tớ mới biết cậu để gì ở ngăn nào, chỉ tớ mới biết hôm nay cậu có đi học không, sao lại không đi... Tớ thấy vui vì điều đó lắm Tự kỉ ak.
Có được những điều này là cả một quá trình "đào tạo" đấy nhỉ? hì hì . Chẳng không thế còn gì. Cậu không cho ai mượn bút hay cái gì tương tự thế dù đi học tớ biết chẳng bao giờ cậu không mang ít nhất 3 cái bút, không mang đồ dùng học tập, còn tiền nữa chứ, tại cậu cẩn thận mà. Thế mà có đứa bảo cho mượn bút cậu lại bảo không có, rõ là keo kiệt. Thế là đứa nào mượn bút tớ lại lục cặp cậu lấy cho mượn để cuối giờ lúc nó trả cậu lại cau mày nhưng cũng không trách tớ. Có lần tớ lục cặp cậu thấy cái thước mới, mang ra dùng, cậu còn bảo: "Ơ, mới mua thước à, thước mới nhi?" Tớ chỉ cười, cuối giờ lại cho vào cặp cậu, làm cậu lại cau mày. Lúc đi về cùng cậu, tớ bảo: "Sao keo thế, giàu mà?" Cậu mới nói "Không phải, tại cho mượn ngại đòi, mà không đòi bọn nó không trả, cho mượn bọn nó quen hôm sau lại không mang... Mà cái thước đó mua 2 năm rồi ấy" Ôi trời, nghe xong mình muốn chết luôn.... hazzz. Đúng là giữ của. "Mà này, không phải keo kiệt đâu, mày mượn thì tao vẫn cho mà, có giữ gì với mày đâu còn gì" Ừ, thì đúng thế thật, đúng là mỗi người một suy nghĩ. Sau chơi thân rồi, tớ không thế nữa vì tớ biết ai cũng có cách nghĩ khác nhau và cậu hỏi tớ mới lục cặp. hì hì
Những ngày đó, cậu toàn đưa tiền cho tớ đi mua kẹo cho cả tổ mình ăn. Mặc dù trước kia đứa nào mà làm cho cậu xì tiền ra mua đồ ăn hay làm gì thì hơi bị khó. Nhớ lắm cái cảnh ăn trộm thầy trong giờ học, mua đồ toàn đợi vào giờ học mới ăn thôi. Nào là ô mai, bim bim, kẹo mút, bỏng ngô, cay cay, rồi kẹo mầm, cả mì tôm sống nữa chứ. Những lúc đó trông cậu thật giản dị, thật gần, như giống tớ chứ không phải là một công tử nhà giàu. Tớ thích nhất lúc cậu ăn rồi mút ngón tay, nhìn như con nít, dễ gần lắm ấy... Cứ thế, cứ thế cậu bên tớ từng ngày, tớ không thấy cậu kiêu hay ra vẻ con nhà giàu gì cả, tớ chỉ thấy sao cậu hiền cậu đáng yêu đến thế... Cậu hiền lắm ấy, tốt lắm ấy, tớ bảo tớ thích ăn kẹo mút muốn cậu mua cho tớ, thế là hôm sau cậu đi học cầm cả nắm kẹo mút theo. Chỉ buồn cười cái đoạn cậu phân bua "Cái kẹo này bé nhưng tiền bằng kẹo kia ấy, hết cái kia rồi, chứ không phải tiếc tiền mua kẹo rẻ đâu á"... Tớ chỉ cười chẳng biết nói gì ấy, xong chia cho mọi người làm cậu hậm hực: "Sao đòi rồi lại cho người khác, hay không thích cái đó, hôm sau mua cái khác nhá" ...
Rồi cái lần lớp đi chơi biển mà tớ không đi được, tớ biết hôm đó mấy đứa con trai bỏ tiền đi lai còn bị lừa nữa nên đứa nào cũng hết sạch tiền, thế mà lúc gần về rồi cậu còn vay tiền quay lại mua cho tớ một cái móc hình con ốc biển có tên tớ. Về lại còn phân bua bảo là đứa nào cũng hết tiền vay mãi mới được 15k mua cho tớ con ốc, hơi bé tí, hô
Hãy cho nhau một cơ hội để giãi bày!
Rất nhiều sự việc trong cuộc sống mà tận mắt thấy, nghe thấy tận tai, nhưng nó chưa chắc đã tương tự với những gì ta nghĩ và ứng xử với người. Một người đàn ông ra ngoài săn bắn, để con chó[…]
Truyện ngắn
Cô bảo "Tình cảm là thứ để cảm nhận chứ không phải để phán xét đâu con!". Thế nên tôi nghĩ, dù ít nhiều trên đời này cũng có cái gọi là tình cho không, đôi khi người ta cho mà không biết. T[…]
Truyện ngắn
Vài chục năm sau, dòng đời nhiều biến chuyển... Hồi nhỏ, nó mải chơi lắm, đó là thời kì cấm vận. Khi ti vi là một món quà xa xỉ đối với rất nhiều người thì nhà nó cũng không phải là ngo[…]
Truyện ngắn
Nhưng kì lạ thay! Hợp âm đầu tiên vang lên đã hút hồn tôi. Bobby chơi một bản nhạc buồn do cậu tự chọn mà tôi cũng chưa từng tập cho cậu. Nó đòi hỏi kỹ thuật cao hơn những gì Bobby đã học. D[…]
Truyện ngắn
Khi sử dụng ma tuý, chị vẫn là một nhạc công nhạc rock cừ khôi, chính do cô bạn Tiểu Tam đã chặt đứt tiền đồ của chị. Cô bạn Tiểu Tam cầm một điếu thuốc trong tay, nói với mọi người ngồi ch[…]
Truyện ngắn
......Kiếp trước mình nợ nhau ít quá, kiếp này mình chỉ trả nợ nhau ngắn ngủi vậy thôi.... Ngày ấy, em là cô gái 24 tuổi, loay hoay với những cảm xúc chóng vánh đến rồi đi, đợi chờ một ngư[…]
Truyện ngắn
Lần đầu tiên Hoàng đưa bạn gái về nhà giới thiệu với mẹ, chàng đã cẩn thận dặn dò nàng : Mẹ anh là một người khá kỹ tính, em nhớ cẩn thận và khéo léo nhé, nếu biết cách làm vừa lòng mẹ, mẹ[…]
Truyện ngắn
Tuổi thơ chúng con quen với mùi thuốc lào của bố... Có những đêm, giật mình tỉnh giấc cũng bởi tiếng rít cao và vang của chiếc điếu cày giữa khoảng không vắng lặng. Lúc đó, nào con có biết […]
Truyện ngắn