
Yêu thương vẫn giữ âm thầm...!
Bình chọn: 327
Bình chọn: 327
Sau cái dũng khí to chà bá mà tôi có được, tôi quyết định đến lớp thật sớm, được cái nhà tôi ngay gần trường nên có đến sớm hơn một chút cũng không có khó khăn gì. Khác với mọi ngày, tôi đặt chiếc cặp vào trong ngăn bàn thay vì để ở giữa,trong lòng thầm cầu trời khấn phật cho mọi chuyện êm xuôi. Bất ngờ thay,mọi thứ còn hơn cả những gì tôi mong đợi. Tôi không cần ngỏ ý, cậu ấy cũng tự động bỏ cặp vào ngăn bàn, đúng là tuyệt vời ông mặt trời. Không có chiếc cặp đáng ghét kia thật tốt, chẳng có khoảng cách nào giữa chúng tôi nữa. Đó là suy nghĩ của riêng tôi, suy nghĩ của cô bé đôi mươi chia đôi lấy nửa, nói trắng ra là khi ấy tôi mười tuổi, học lớp 5 nhé. Mọi chuyện tưởng chừng như êm đẹp, cho đến khi bức thư đáng ghét kia xuất hiện khiến mọi thứ trở nên thật tồi tệ.
Tôi, cũng giống như những đứa con gái trong và ngoài lớp khác, để có thể chinh phục được cậu trai thiên tài ấy, chắc chắn sẽ phải là người chiến thắng trong cuộc đua đầy căng go này. Một chút thủ đoạn là điều không thể thiếu trong cuộc đua. Và chính tôi là người bị đưa lên thớt. Một bức thư tỏ tình nặc danh.
Vừa bước tới chỗ ngồi, tôi đã bắt gặp ngay ánh mắt nghi ngờ từ cậu. Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang sảy ra, từ phía sau một cô bạn cất tiếng hỏi tôi:
-" Chữ viết của Mi nó tròn tròn, to to phải không, giống như thế này này".
Lan viết ra chữ " h", rồi đưa giấy bút cho tôi viết. Tôi viết, thế là.
- "Vậy là đúng rồi". Từ phía sau Lan đưa nên để trên bàn tôi một bức thư, với lời khẳng định khiến tôi xoảng hồn. "Vậy là Mi viết thư tỏ tình với Hiếu rồi."
- "Không có...thực sự là không có mà."
Lan chỉ tay vào từng nét chữ trong bức thư. Đưa ra dẫn chứng để chứng minh.
- Mấy chữ đầu tiên là chữ tròn tròn, to to, sau đó là chữ dài và nhỏ.Chắc chắn là do Mi sợ Hiếu biết nên đã thay đổi kiểu chữ.
Đúng là suy nghĩ con nít, muốn dấu thì sao ngay từ đầu tôi không viết chữ kiểu khác đi, phải chen vào thêm mấy chữ tròn tròn vào làm chứ, cơ bản là muốn giáng họa cho tôi mà. Thế mà lúc ấy tôi lại không nghĩ ra điều này, cứ thế chối trong đau khổ, bức thư ấy đến bây giờ tôi vẫn không biết được chủ nhân thực sự của nó, chỉ biết người bạn đó đã mất do chết đuối.
Chuyện bức thư lại càng khiến tôi thất vọng. Rõ ràng là tôi không viết nó, mà cứ cho là tôi viết đi cậu cũng đâu cần phải làm ngơ với tôi như vậy. Bắt đầu từ những lạnh lùng, chuyển dần qua thái độ kiêu ngạo,kinh thường. Tôi cảm giác được bấy giờ mình quá ngốc ngếch,ngốc đến mức đôi cũng không thể tưởng tượng ra được, cậu đã biến tôi thành đứa con gái "hèn mọn", chẳng đáng là gì mà đòi trèo cao, với cao, muốn có những thứ quá xa xỉ. Phải thế không, có đáng không? Lòng kiêu hãnh của tôi nổi dậy, nhưng nó không mãnh liệt, cũng không có chút ý chí gì, chắc bởi lẽ tôi còn quá nhỏ để có thể ghét bỏ và nghi ngờ mọi người. Tôi ngày ấy, một cô bé không kiêu căng, ngạo mạn, không tự tin vào bản thân bây giờ, tôi,một cô bé với trái tim thơ ngây, thuần khiết sẵn sàng tha thứ và chia sẻ, một cô bé ít nói ít cười, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác.
Tôi vẫn quan tâm cậu, một cách lặng lẽ, âm thầm, không mong nhận lại bất cứ điều gì. Hạnh phúc đơn thuần là ngồi bên, lắng nghe và cảm nhận từng phút giây bên cậu.
Lên đến cấp 2, chúng tôi vẫn học cùng nhau 4 năm liền, tôi cũng bắt đầu lớn dần lên từ suy nghĩ tới hành động. Vẫn tình cảm ấy, còn riêng lý chí và hành động đã thay đổi. Những năm tháng của đứa tôi không lớn mà cũng chẳng bé ấy đáng để nhớ lại lắm chứ. Không còn ngu ngơ nhiều như trước, xin được nhấn mạnh là không nhiều thôi chứ vẫn còn đầy, để kể được hết những việc vớ vẩn đã làm thì phải dài như quấn tiểu thuyết mất thôi. Lý chí của tôi bắt đầu mạnh mẽ hơn ( bên ngoài thôi). Nhớ có lần trời mưa, cậu ấy cho mượn có cái mũ thôi mà cũng mừng mấy ngày liền, lại còn mơ mộng tùm lum nữa. Lúc đó là ngỏ ý mượn người ta mới cho mượn mà, chẳng qua chỉ là phép lịch sự tối thiểu. Vậy mà... "chẳng có ra làm sao cả"...! Tôi lẩm bẩm.
Mà khéo cứ như thế lại hay. Ngốc và kiêu cái nào tốt hơn nhỉ? Tôi đã thay đổi, thay đổi rất nhiều trong tính cách, có điều, tình cảm vẫn không đổi.
Nhiều năm về sau, không ai trong chúng tôi nhắc lại chuyện ngày xưa nữa, tôi lại càng không muốn nhắc tớ cái thời ngây thơ vô tội vạ đó. Tôi mạnh mẽ, lạnh lùng, đầy kiêu ngạo. Cậu, tự tin, bản lĩnh, tài giỏi. Chúng tôi bắt đầu có một mối quan hệ không rõ ràng. Đôi khi rất gần gũi, đôi khi lại vô cùng xa lạ. Nhiều khi tưởng chừng đã có được cậu, rồi lại bất giác nhận ra mình đang tự cho mình cái quyền ấy. Tôi chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi mãi một câu nói yêu thương từ cậu. Vẫn là ánh mắt ấy, vẫn là nụ cười ấy, vẫn là mối quan hệ không xác định ấy, mà tôi thấy bước chân mình lạc lõng tới dường nào. Tôi muốn chạy đến ôm chặt lấy cậu,muốn hét thật to lên với thế giới rằng tôi thích cậu. Một ánh mắt lơ đễnh, một chút hờ hững từ cậu khiến tôi không đủ can
Và tớ cũng thấy rất tự ti khi ở bên cạnh cậu, lúc nào tớ cũng nghĩ mình không xứng với cậu. Tớ mới thật là ngốc đúng không... 1. Phải cố lắm tôi mới ngăn được mình kêu lên một tiếng thảng […]
Truyện ngắn
Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một ngày đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều đặc biệt cả. Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ mình và lấy ra một gói nhỏ... Gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bả[…]
Truyện ngắn
Là khi tình yêu thì căng đầy nhưng người đó lại không ở cạnh bên để cả hai cùng nhau chia sẻ. Vậy mà vẫn hẹn hứa, nhủ lòng mình sẽ kiên tâm... Yêu một người đã là dốc hết lòng, trút hết tâm[…]
Truyện Blog
Thì ra là quà bên B tặng lại chính là em thư ký này sao? Hắn chợt trâm ngâm suy nghĩ. Đúng là chúng nó chỉ mà tâng bốc lên thôi. Đã là thư ký dạn dĩ cỡ này rồi thì làm sao mà còn "trinh" cơ […]
Truyện ngắn
Một cuốn sách kỳ ảo khiến bạn nghẹt thở tới từng câu chữ, nằm trong bộ sách bán chạy nhất thế giới của tác giả Rachel Vincent, đặc biệt dành cho những ai từng say mê series "Chạng Vạng". Đâ[…]
Sách Hay
Cánh cửa phòng sinh đóng ập lại, như tương lai trước mắt chị. Bụng bự và đau. Nhưng làm sao đau hơn khi chồng chị đứng đó, lạnh lùng: Đứa trẻ này sinh ra mà không giống tôi, cô tự mà lo đấy[…]
Truyện ngắn
Cuộc đối thoại giữa Người và Phật về chuyện ngoại tình
Ðêm khuya, trong một ngôi đền, một Người một Phật, Phật ngồi Người đứng... Người: Thưa Ðức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm 1 người đàn bà khác, con […]
Truyện ngắn
Mình nhìn xuống dưới. Bạn bè vừa dứt tràng vỗ tay. Hội đồng phản biện đang hội ý cho điểm. Giá mà họ cứ hội ý mãi. Bởi vì chỉ ngay sau đấy thôi, đời sinh viên của mình đã kết thúc rồi. 16 nă[…]
Truyện Blog