
Tổ ấm
Bình chọn: 691
Bình chọn: 691
Hùng ôm đầu ngồi tựa lưng vào cột đèn đường phía đối diện ngôi nhà. Hai bàn tay nắm chặt. Đôi mắt ầng ậc nước của hắn đỏ rực ngọn lửa căm thù vừa đau đớn vừa bất lực. Hắn sẽ lấy lại tất cả! Bằng mọi giá, hắn phải lấy lại được tất cả.
Hùng tỉnh dậy khi nắng đã ngập ngụa khắp không gian. Lại một ngày tự do với những số không tròn trĩnh. Hôm nay, hắn sẽ phải đi tìm việc làm. Hùng lục lọi tìm một bộ đồ sạch sẽ trong cái thùng giấy mà vợ hắn để lại. Hắn chọn một chiếc áo sơmi trắng và chiếc quần âu vẫn còn mới nguyên. Đây có lẽ là sự tử tế cuối cùng mà Xuân dành cho hắn. Mụ đàn bà khốn nạn ấy ít ra vẫn biết chăm lo đến cái mặc của hắn khi đã cướp đi tất cả nhà cửa và hạnh phúc mà hắn đang có.
Hùng chọn một chỗ kín đáo để thay quần áo. Hắn đến một con suối nhỏ rửa mặt và tắm rửa. Muốn có công việc, trước hết hắn phải nhìn giống người hơn là giống một kẻ điên cuồng bệnh hoạn. Tắm rửa xong, Hùng cảm thấy khá hơn rất nhiều. Con người, khi đã gột rửa tất cả những bụi bặm dính trên người sẽ trở nên sạch sẽ và thánh thiện hơn. Hắn ngước lên bầu trời trong vắt chói chang nắng. Hi vọng hôm nay mọi chuyện sẽ tốt đẹp!
Hùng mạnh mẽ bước về phía trước. Hôm nay, hắn sẽ tìm đến những quán sửa xe để xin việc. Hắn sẽ bắt đầu từ chính nơi mà hắn vừa vấp ngã. Hắn sẽ lấy lại tất cả để con vợ vong ân phụ nghĩa của hắn trắng mắt ra.
Nắng bắt đầu tắt. Mây đen vần vũ trên bầu trời. Lại một ngày vô ích. Hắn đã đi hàng chục cửa hàng sửa chữa xe máy. Chỗ nào cũng bắt hắn phải có hộ khẩu, chứng minh thư, bằng lái xe...Những thứ ấy, Xuân không để lại cho hắn. Hắn cũng chẳng biết đâu mà tìm. Cứ đà này, Hùng sẽ chẳng bao giờ tìm được việc. Chẳng lẽ cứ phải chịu chết đói, chết khát ở đây?
Hùng lại trở về bên cột đèn đường đối diện ngôi nhà của hắn khi xưa. Đói. Nhưng hôm nay hắn quyết không đi xin cơm. Hắn muốn giữ lấy chút danh dự cuối cùng của một con người. Hùng đã từng có hàng tỷ đồng. Hắn từng là một người giàu có. Thế nên hắn hiểu cảm giác của một người giàu bố thí cho kẻ nghèo hèn. Và giờ thì hắn cũng hiểu được cái cảm giác của một kẻ ăn mày giơ hai tay nhận lấy sự bố thí đầy vẻ trịch thượng của những kẻ có tiền.
Mưa bắt đầu rơi. Hùng ngồi co cụm vào chiếc cột đèn như cố tìm nơi nương náu. Nước từ trên trời dội xuống như trút. Hùng rút phần tấm ảnh của con nhét vào chiếc túi bóng. Hắn phải giữ lại nụ cười ấy của con. Đó là thứ tài sản duy nhất còn có giá trị. Những cơn mưa Tây Nguyên dữ dội nhưng cũng mau tạnh. Chỉ chừng mười phút, trời lại trong xanh. Những ngôi sao nhỏ lại lấp lánh trên bầu trời.
Hùng dở tấm ảnh bị xé rách của con ra ngắm. Nụ cười tươi tắn của con vẫn vẹn nguyên trong mưa gió. Nụ cười ấy khiến hắn thấy ấm áp vô cùng. Ở nơi đất khách quê người, nơi mà tất cả mọi người quen đang quay mặt với hắn, chỉ có nụ cười ấy là gần gũi, là thứ duy nhất còn ở bên hắn. Càng nhìn, hắn càng thấy đau đớn. Không biết giờ này con đã ngủ chưa? Con có ăn nhiều không! Con có biết là bố đang phải khổ sở, đói rét như thế nào không? Đôi bờ vai hắn run lên bần bật. Hắn lại khóc. Hắn ôm chặt tấm hình vào khuôn ngực lạnh ngắt, ướt sũng của mình.
- Ê thằng kia!
Tiếng quát khiến Hùng giật mình quay lại. Trong làn nước mắt, hắn nhìn thấy ba bốn thanh niên lực lưỡng đang tiến về phía hắn. Một người đàn ông mặc áo phông trắng, đeo cặp kính cận dầy cộp hất hàm về phía hắn.
- Các anh gọi tôi? – Hùng ngơ ngác nhìn khắp lượt và đút vội tấm hình vào túi áo.
- Chả gọi mày thì gọi thằng chó nào ở đây? Mày làm gì ở trước cửa nhà tao?
- Đây là nhà cũ của tôi. Tôi chỉ đến đây...
- Nhà cũ cái con mẹ mày. Đây là nhà ông mày. Ông mày đã bỏ tiền ra mua rồi, có giấy tờ đoàng hoàng. Mày muốn chết hay sao mà cứ lảng vảng ở đây...
- Không, tem chỉ...
- Thích già mồm này! Cho nó một trận đi!
Dứt lời, bốn thằng cùng lao vào đấm đá túi bụi. Hùng chỉ biết ôm đầu chịu trận. Hùng khuỵu chân xuống đường. Hắn nằm hẳn ra đường mặc cho những cú đấm, đá của mấy kẻ hung hãn kia tự do xối vào đầu, vào người. Chừng như đã thỏa mãn, người đàn ông mặc áo phông trắng cúi sát mặt vào Hùng rít lên từng tiếng:
- Mày nhớ mặt tao đấy. Đừng để tao nhìn thấy mày lảng vảng ở đây. Tao mà thấy thì mày hết đường về quê đấy con ạ! Biến ngay!
Hùng loạng choạng đứng dậy. Hắn lê từng bước khó nhọc về phía thành phố. Máu từ mũi chảy ròng ròng xuống miệng, cổ áo. Mặc kệ. Hùng thả mình xuống một vạt cỏ ven đường. Khoảnh đất nhà ai đó chưa xây dựng sẽ là chỗ dừng chân an toàn nhất của hắn. Hùng nằm dài trên cỏ ướt. Rét. Đau. Nhục! Hùng lại moi tấm ảnh con ra ngắm. Nó sẽ là nguồn sức mạnh giúp Hùng vượt qua khó khăn này. Nụ cười tươi tắn của Yến thấm đẫm máu hắn. Hùng lấy tay lau. Máu tạo thành những vệt mờ mờ trên nụ cười của co
Hai tư giờ để sống, hai tư giờ để yêu và cả cuộc đời để thất bại
Chúng ta cùng thi đỗ đại học. Chúng ta cùng học một lớp.Chúng ta cùng làm một nghề. Buổi sáng chúng ta cùng ăn phở. Buổi trưa chúng ta cùng ngồi một quán cà phê gà gật. Vậy, tại sao có những[…]
Truyện ngắn
Audio Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán bán mì của chúng tôi xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con. Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. […]
Truyện ngắn
Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một người lao động bình thường và đi dạo. Nói là đi dạo nhưng thật ra là ông tìm gặp những ai cần giúp đỡ, ngay cả kẻ[…]
Truyện ngắn
Mỗi chuyến đi anh Bình thường có quà về. Quà của bạn hàng đi xe của anh tặng cho chứ chẳng phải anh mua. Với anh, cho con tiền là gọn nhất! Áo quần, giày dép, cặp vở, tiền trường ... anh nhờ[…]
Truyện ngắn
"Chẳng biết sau này Em có tìm được người nào để em hành hạ như thế này không". 3h đêm, anh đứng dậy, lọ mọ đi pha cho cô ly nước chanh. Cô nheo mắt, bũi môi, nhăn mặt nhìn anh đáp lại: " Chẳ[…]
Tâm Sự
Người con gái nói tiếng Hà Nội
Một ngày, nhắn tin qua điện thoại, tôi hỏi em đã có người yêu chưa và tuýp người em thích như thế nào? Em rep lại hết sức đơn giản: "tôi chưa có, nhưng cậu cũng không phải là tuýp người tôi[…]
Tâm Sự
Có một ông thầy phù thuỷ rất cao tay, vì muốn tiêu diệt vương quốc nọ, đã đổ một loại thuốc độc quỷ diệu vào nguồn nước mà tất cả dân chúng đều lấy nước uống từ đó. Chỉ cần một ai đó uống ph[…]
Truyện ngắn
Sao tôi thấy mình yếu đuối thế này, cái cảm giác đau lòng và ân hận cứ ùa vây lấy tôi... Vào một ngày cuối thu, lúc đó tôi khoảng sáu bảy tuổi, tôi ngồi ở bậc thềm trước hiên nhà để chơ[…]
Truyện ngắn