
Tình khúc mùa hè
Bình chọn: 323
Bình chọn: 323
Gần sát khu chúng tôi ở có một cây ngọc lan lớn. Những đêm hè trời lộng gió, không gian như được dệt bởi mùi hương thơm ngát, ngọt ngào của hoa ngọc lan. Trong phòng học vang lên giọng hát của ca sĩ Mỹ Linh "Góc phố nơi anh hẹn, cành ngọc lan xòa bóng mát, tỏa hương bát ngát...". Dưới ánh sáng mơ màng của ngọn đèn cao áp xa xa, cậu ấy trèo lên cây và hái những bông hoa chớm nở, trắng muốt, thơm ngào ngạt tặng cho tôi. Trong một lúc tôi cảm thấy đẹp biết bao hình ảnh dưới bầu trời lấp lánh ngàn sao, người bạn trai với những đóa lan thơm trên tay, ngồi tựa trên cây, cười hồn nhiên vui vẻ, vẫy gọi tôi đến gần.
Một tối chúng tôi lên hành lang tầng hai đứng hóng gió. Ngay sát bên cạnh chúng tôi tỏa ra một mùi hương, không ngạt ngào như hoa ngọc lan nhưng quyến rũ làm sao. Cậu ấy nhoài người cố vít một cành cây lại gần và hái cho tôi một chùm hoa sấu. Tôi từng ăn cả những quả sấu còn non, bé như cúc áo, đến những quả sấu già chín vàng, thậm chí tôi ăn cả lá sấu chấm với muối trắng nữa, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hoa sấu. Hoa sấu có một mùi thơm chua dịu rất đặc biệt mà tôi không muốn dùng bất cứ từ gì để diễn tả, tôi sợ sự bất lực của ngôn ngữ. Chỉ biết rằng mỗi khi tôi để gần mũi, thở sâu một chút là mùi hoa ấy như ngấm vào từng mạch máu trong cơ thể tôi, làm trái tim tôi xao xuyến lạ lùng. Chùm hoa cậu ấy tặng, tôi cũng ép khô trong vở, như muốn những kỉ niệm không bao giờ phai.
Trong rất nhiều kỉ niệm của chúng tôi, tôi nhớ nhất một đêm tôi và cậu ấy ngồi bên nhau trên sân thượng dãy nhà hai tầng. Bầu trời mùa hạ thăm thẳm, trong veo với hàng ngàn vì sao lấp lánh. Gió vẫn thổi mát rượi mang hương ngọc lan bay khắp một khoảng trời. Chúng tôi kể cho nhau rất nhiều chuyện nhưng không ai nói gì về tình cảm của mình. Ánh mắt cậu ấy luôn nhìn thằng, hiền hòa, vui vẻ nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy một chiều sâu không bờ bến, như cậu ấy định nói gì mà lại cố cất giữ trong lòng. Cậu ấy chỉ lên trời và bảo: "Ngôi sao sáng nhất trên trời kia là ngôi sao của tình bạn chúng mình. Chúng mình sẽ mãi mãi là đôi bạn thân nhất trong những đôi bạn sinh năm 1985, Thu nhé!". Tôi gật đầu mà lòng ngập tràn vui sướng. Đó như một lời nguyện ước cho tình bạn của hai đứa trẻ thơ. Tôi đã không hề nghĩ đến một cái gì xa xôi hơn. Tôi vui vì có một người bạn như cậu ấy và cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cậu ấy, giản dị thế thôi. Đúng lúc ấy một ngôi sao băng vụt sáng trên bầu trời, tôi đã kịp ước cho tình bạn của chúng tôi mãi mãi bền lâu. Còn cậu ấy ước gì, tôi không biết, nhưng cậu ấy đã nắm lấy tay tôi trong khoảnh khắc đó, khi ánh mắt vẫn đang nhìn về vệt sáng vừa lóe lên.
Một tháng học nghề nhanh chóng kết thúc, chúng tôi giờ mới thực sự được nghỉ hè, trở về với mái nhà ở làng quê mình. Những tưởng năm học tới chúng tôi sẽ tiếp tục giúp nhau học tập, cùng nhau chia sẻ những trò chơi, những thức quà, đặc biệt là những vui buồn trong cuộc sống, nhưng thật trớ trêu khi một tháng sau đó có quyết định tách huyện. Bố cậu ấy chuyển công tác đến trụ sở huyện mới và cậu ấy phải đi theo bố, đến học trường chuyên ở đấy. Những ngày chúng tôi được lẽo đẽo cùng nhau đi chơi đi học chấm dứt nhưng tình bạn của chúng tôi thì không dừng lại. Thời gian về sau chúng tôi thường xuyên viết thư, gọi điện cho nhau, đôi khi chỉ để nói những điều vu vơ, chỉ để cho vơi đi nỗi nhớ. "Tớ nhớ cậu" là câu tôi thường viết và cũng thường thấy trong thư của cậu ấy. Chúng tôi chia sẻ với nhau mọi điều, như cảm xúc về một bộ phim hay, chuyện học hành sách vở, chuyện bạn bè gia đình và cả những rung động đầu đời chóng đến chóng đi nữa.
Tình bạn chúng tôi vẫn đi cùng năm tháng và rồi như sự sắp đặt của duyên số, định mệnh, chúng tôi lại có cơ hội ở gần nhau. Chúng tôi cùng vào đại học mà trường tôi với trường cậu ấy chỉ cách nhau có đôi cây số. Chúng tôi trở lại với những buổi đi chơi, đạp xe lòng vòng khắp Hà Nội, đếm những cây sấu ven đường Phạm Hùng, thưởng thức gói cốm làng Vòng ướp hương hoa sữa bên hồ Ngọc Khánh, ăn kem Tràng Tiền khi ngắm hoàng hôn trên Hồ Gươm,..
Đến giữa năm thứ hai Đại học, chúng tôi đã sống không chỉ trong ánh sáng của tình bạn mà còn trong tiếng nhạc của tình yêu. Tình yêu, theo một lẽ rất tự nhiên, đến âm thầm và nhẹ nhàng như thế. Năm năm sau đó chúng tôi kết hôn và giờ đây gia đình tôi đã được đón thêm hai cô công chúa bé nhỏ đáng yêu. Câu cửa miệng của chồng tôi lúc nào cũng là "Ba mẹ con là cả thế giới của bố!".
Tôi tin rằng nếu số phận không cho chúng tôi yêu nhau, nên duyên với nhau thì chắc chắn vẫn còn lại cho chúng tôi tình bạn, một tình bạn thật đặc biệt. Tình bạn ấy đâu chỉ sống dựa vào những vui vẻ, hạnh phúc của tuổi thơ hồn nhiên, mà cũng đã được thử thách qua những nỗi buồn, khổ đau của tuổi yêu mơ mộng. Tôi không biết
Những người như anh đã để lại phía sau cuộc đời mình những dấu chân mà thời gian không bao giờ có thể xóa nhòa. Vào một kỳ nghỉ cuối tuần, tôi đến thăm Khan Chand Duggal, bạn tôi, trong ký […]
Truyện ngắn
Và mỗi khi đến ngày trăng tròn, chó sói thường đứng trên đỉnh núi hú gọi vì nó nhầm tưởng đó là quả bóng của con người để lại… Vào thời xa xưa, khi con người và các loài vật cùng chung sống[…]
Truyện ngắn
Đôi lúc tôi có cảm giác rằng mình là người duy nhất bị lãng quên ấy... Min da trắng bóc, người nhỏ thó, chỉ cao đến ngực tôi. Tóc Min màu nâu mịn, lúc nào cũng buộc gọn gàng thành cái đuôi […]
Truyện ngắn
Mà sao người lớn không được ngoan như vậy? Nắng nóng. Không khí mặn chát. Những con sóng đều đều. Một cậu bé trên bờ biển quỳ gối xúc cát bằng xẻng và nén cát vào cái xô đỏ. Sau đó nó úp xô[…]
Truyện ngắn
Đây là bài viết cho một cô gái trẻ, nhưng không phải loại bài viết dạy bạn cách yêu đàn ông. Chúng ta thường gặp những bài báo, những tờ tạp chí dạy phụ nữ trở thành phụ nữ: Dạy phụ nữ cách[…]
Truyện Blog
Hôm sau, nó uống một ly nước, rồi quên đặt chiếc ly vào chỗ cũ, cô em gái của bạn nó đi làm về nhìn thấy, yêu cầu nó... ra khỏi nhà! Thứ Bảy, ngày 07.05.2011 Mẹ kế Mẹ nó vừa mất không lâu, […]
Truyện ngắn
Mẹ mặc áo sơ mi màu sẫm đứng trước gương. Mẹ đang soi gương nhưng cái cách mà mẹ soi gương hôm nay khác như mọi khi. Mẹ thẹn thùng đứng trước gương, e dè như sợ ai đó bắt găp. Mẹ nhìn hình ả[…]
Truyện ngắn
Nếu ai đó hỏi tớ: "Nhà cậu giàu hay nghèo". Ừ thì nhà tớ nhìn xuống cũng hơn nhiều nhà ngưng nhìn lên thì chẳng đáng bằng ai. Và tớ sẽ không ngần ngại trả lờ rằng: "Tớ là con nhà nghèo". Nế[…]
Truyện Blog