
Thưa Ba con đi học
Bình chọn: 271
Bình chọn: 271
(BlogRadio.Yn.Lt) Thế nhưng khi cô giáo phát cho nó phiếu học tập về cho gia đình kí thì nó lại ôm cái tờ giấy đó mà bật khóc. Vì nó biết rằng không còn dòng chữ của Ba trên tờ giấy đó nữa.
***
Ngoài trời, mưa vẫn đang lâm râm. Nó vẫn đạp xe lên trường đi học. Vừa đạp xe, vừa khóc, dường như nó đang tự trấn an mình rằng "Sẽ không sao đâu... Ba sẽ vượt qua thôi... Cố lên Ba nhé! Con sẽ học chăm chỉ, con sẽ không để Ba thất vọng nên hãy cố lên Ba nhé!" Và kéo theo đó là những suy nghĩ cứ quấn quanh...
Tan trường, thường thì như mọi ngày nó sẽ cùng với đứa bạn ghé vô chợ ăn uống thỏa thích. Nhưng hôm nay, nó vội vã đạp nhanh về nhà. Bước vào cái không gian quen thuộc, chẳng thấy đâu bóng dáng thân thương ngày nào. Lặng người, rảo mắt nhìn quanh, tất cả chỉ còn là một màn đen trống rỗng.
- Mẹ đưa Ba đi đâu rồi em?
- Dạ! Mẹ đưa Ba đi lên Thành phố khám bệnh rồi chị à.
Tội nghiệp hai đứa em.Tụi nó đâu có biết Ba mất phải bệnh "gan" giai đoạn cuối. Vẫn chơi vẫn vui cười một cách hồn nhiên, trong sáng. Không biết việc gì sẽ diễn ra trong cuộc sống sau này của tụi nó.
Hai ngày nó chờ đợi tin tức của Ba. Lòng nó cứ rối tung, làm gì cũng không ra hồn, lúc nào cũng bơ phờ. Nhưng nó vẫn luôn tin rằng chắc Ba sẽ qua thôi.
Có tiếng chuông điện thoại.
- Alo. Ai thế?
- Ba đây con. Ở nhà mấy đứa vẫn tốt chứ con? Các con phải cố gắng học tốt, Ba không sao đâu.
- Dạ! Tụi con vẫn tốt. Ba nhớ giữ gìn sức khỏe là tụi con vui rồi.
Dường như Ba biết được điều gì đó sẽ xảy ra. Nó nghe trong điện thoại tiếng khóc ngẹn ngào. Cúp điện thoại, nó rươm rướm nước mắt. Nghĩ đến cảnh rồi sẽ ra sao, khi không có Ba bên cạnh. Từ nhỏ đến giờ Ba luôn là người dạy nó mọi điều trong cuộc sống. Dạy nó học tập, dạy nó phải biết cách đối xử với mọi người xung quanh. Nó nhớ những lời Ba hay nói "Con người sống với nhau không phải là vấn đề tiền bạc mà là tình cảm. Hãy học cách yêu thương và giúp đỡ người khác như chính bản thân mình". Ba là thế cứ mỗi lần ra đường ai gặp khó là Ba giúp đỡ. Ba biết làm rất nhiều việc. Từ xây dựng, khắc gỗ đến sữa chữa điện. Nhà hàng xóm mỗi lần điện có vấn đề thường hay qua nhà nhờ Ba giúp. Nhưng Ba không bao giờ lấy một đồng nào. Ba vừa hiền lành lại vui tính nên được nhiều người quý mến...
Đi học về vừa bước tới cửa. Sao nhà mình nhiều người thế không biết. Có chuyện gì xảy ra chăng? Nó lao người tiến đến bên mẹ. Và nhìn thấy thân xác Ba gầy còm đang nằm trên giường. Chỉ một tuần, một tuần không gặp mà Ba đã gầy đến như thế này sao. Cầm tay Ba mà lòng nó đau như cắt. Ba không ăn được gì ngoài nhấp từng ngụm sữa như một đứa trẻ. Ba chỉ biết nằm bất động trên giường, ngay cả một lời nói cũng không thể thốt nên lời. Nó vừa đút sữa cho Ba vừa gượng cười. Vì nó không muốn Ba nhìn thấy giọt nước mắt ấy, không muốn để Ba biết rằng sắp có cuộc chia li...
Ngày hôm đó. Nhân lúc mọi người không để ý. Ba liền bước ra khỏi giường, chạm đôi bàn chân từng bước từng bước xuống đất như thể muốn biết rằng mình đang tồn tại. Nhưng chỉ được một lúc rồi Ba té một cách đau đớn. Dường như ngày hôm đó sẽ là ngày dập tắt cả hi vọng và niềm tin trong nó. Biết chắc rằng Ba sẽ không còn hơi thở nữa, biết chắc rằng Ba sẽ không đủ sức để gắng gượng bên nó nữa, nhưng nó vẫn hi vọng. Một hi vọng mong manh như bong bóng xà phòng chỉ cần chạm tay một chút là vỡ tan. Biết thế nhưng nó vẫn cố níu lấy bàn tay Ba, cố níu lấy từng hơi thở cuối cùng. Và mọi niềm tin trong nó vỡ òa khi giọt nước mắt Ba lăn dài trên khóe mi, khi nhận ra rằng mình không thể tồn tại, không thể sống cùng với những đứa con và người vợ hiền suốt quãng đời còn lại nữa. Và Ba ra đi, kết thúc bằng những giọt nước mắt cuối cùng cho cuộc đời. Nó nắm thật chật đôi bàn tay gầy guộc của Ba, để biết rằng hôm nay sẽ là lần cuối cùng, nó được chạm vào da thịt của Ba, thì sau này và mãi mãi mùi hương của Ba vẫn in đậm trong đôi tay bàn tay ấy. Nó chỉ biết im lặng, nó không thể khóc. Dường như vô cảm, nó cầm lấy đồng hồ Ba đã mua cho nó vào năm ngoái rồi lặng lẽ đi vào phòng. Lúc này đây nó mới gào lên một tiếng khóc ai oán cho cuộc đời hờ hững... Nhìn thân xác Ba đang nằm dưới nền nhà, được trùm lại bằng một màn vải trắng mà tim nó như thất lại. Thế là hết! Cuộc sống gia đình hạnh phúc trong nó bắt đầu vỡ òa rồi.
Chợt bừng tỉnh khi nó nghe thấy tiếng khóc ré của hai đứa em trai. Tội nghiệp đứa em, bị đánh thức khi đang say giấc chỉ để được nghe 3 tiếng phũ phàng "Ba mất rồi". Tụi nó khóc, chỉ biết khóc thôi. Khóc vì sẽ không được gọi tiếng Ba hằng ngày, vì không được Ba chở đi chơi, vì từ nay về sau con sẽ mất Ba vĩnh viễn. Cần lắm một bàn tay giúp đón chào ánh nắng ban mai khi mặt trời sắp lặn. Cần lắm một ai đó lau đi giọt nước mắt khi bị tổn thương. Cần lắm một một cái ôm khi trời đông giá buốt. Và h
Tặng một người đã từng là bạn. Dưới hàng ghế dành cho khán giả, tôi hồi hộp sung sướng và xen một chút tự hào về anh. Vậy là anh đã thành công, chắc chắn tôi không nằm mơ. Tôi nhìn thấy rõ […]
Truyện ngắn
Đừng để cuộc sống phải hối tiếc
Biết vậy, vào đầu giờ học tôi chỉ hỏi thử trong lớp có ai muốn kể lại chuyện mình đã làm điều đó như thế nào? Tôi đoan chắc rằng cánh tay đầu tiên giơ lên sẽ là một phụ nữ. Nhưng không, một […]
Truyện ngắn
Sáng nào cũng thấy thằng nhỏ cầm cái lon đứng chầu chực trước quán ăn. Tôi để mắt theo dõi thì hễ thấy thực khách vừa kêu tính tiền thì thằng bé chạy vào nhìn vào những cái tô, nếu còn thức […]
Truyện ngắn
Hôm sau, nó uống một ly nước, rồi quên đặt chiếc ly vào chỗ cũ, cô em gái của bạn nó đi làm về nhìn thấy, yêu cầu nó... ra khỏi nhà! Thứ Bảy, ngày 07.05.2011 Mẹ kế Mẹ nó vừa mất không lâu, […]
Truyện ngắn
Anh ơi, đã bước sang năm thứ 10 rồi anh nhỉ? Từ lúc chúng ta lần đầu gặp mặt đến bây giờ, ngay trong lúc này mối quan hệ của chúng ta đã bước sang năm thứ 10 rồi? chúng ta có nên mua bánh s[…]
Tâm Sự
Nhiều khi anh cũng chẳng thể hiểu nổi sao mình lại yêu vợ mình, phải chăng tình yêu là một sự tình cờ nào đó hay cái bài hát đó nó vận vào anh. Béo, béo, anh bảo. Nói gì nói đi, mà gọi[…]
Truyện ngắn
Minh hứa với Hạ, chúng ta còn rất rất rất nhiều mùa hè ở phía trước. Nó cố gắng bước thật nhanh hết sức có thể vào lớp học, ngồi đúng vị trí nó ngồi, và làm đúng công việc vẫn thường làm. N[…]
Truyện ngắn
Nhưng gã cũng biết, gã sẽ chẳng thể nào xua được hình ảnh cô gái có mái tóc nhuộm vàng nâu óng ánh dưới nắng khi đứng đợi xe taxi. Không bao giờ. Không bao giờ! Vẫn đến đó hả em? Dạ...[…]
Truyện ngắn