
Thư gửi cho cánh diều
Bình chọn: 371
Bình chọn: 371
Người ta đua nhau đến các lò luyện ở thành phố. Mẹ ạ! Con nghe thấy chúng bạn bơi cả xuống cái nơi nóng nực ấy để sáng sáng chạy vòng quanh sân vận động, trưa trưa ra bờ hồ.. chiều chiều nhoi ra biển còn tối tối lại lòng vòng tụ tập ăn uống. Con trai mẹ cũng muốn thử cảm giác ấy lắm, nhưng số phận dặn con chỉ nên tự lực cánh sinh , tự thân lo cứu lấy mình, tự nỗ lực, có đêm phải tự lau nước mắt đấy mẹ thân yêu !!!
Chúng bạn con nó bảo thành phố vui lắm, con quyết tâm dọn đồ về nhà , ít ra còn được bên mẹ. ý con là bên hơi ấm của mẹ đã quyện quá sâu vào ngóc ngách nhà mình. không ít lần con bị người đàn ông tên cha làm phiền quấy rối sau những cơn say bê bết ngoài xóm chợ. Hàng đêm phải thấp thỏm lo sợ ông ta sẽ dùng những lời đay nghiến để bàn xát con... Con cố chịu được mẹ ạ." Dù đúng dù sai ông vẫn là ba con"... mẹ đã từng dạy con như thế , vâng! Vì tin mẹ , yêu mẹ nên con sẽ tôn trọng ông cho đến khi con không còn đủ khả năng ấy nữa. Con trai mẹ cứng cỏi hơn rồi. Những đêm thức ôn bài 2 3 giờ sáng , con vẫn nghe thấy tiếng lục đục sau nhà.... Con không hiểu vì con đang cố nghĩ mọi thứ tốt đẹp hơn lên hay mọi thứ tốt đẹp ấy đang liếm láp gần con để an ủi , động viên con thay mẹ. Cha đang nấu cái gì đó cho con. Niềm tủi hờn làm sao có thể gột rửa nhanh như vậy, ấy là chưa kể cái định kiến rằng ông ta đã làm mẹ uất đến chết làm con cứ coi ông như kẻ hãm hại mẹ. Con làm sao đủ lạc quan để tin tưởng rằng ông là người tốt như mẹ vẫn hay nói. Không đâu mẹ ạ... con biết ông ta, cha con đang quan tâm con đấy, máu mủ ruột rà sao mà không thương con được, nhưng chính con cũng đang an ủi con đấy. Con biết lúc này mẹ cũng phã những hơi mắt cay xè vào lòng ngực con, ở cõi tuyền đài lạnh lẽo mẹ cũng đang khóc thương cho những con người như vậy.
Ước mơ của con không thành, con trở thành một kẻ bơ vơ giữa cái xô bồ thành phố , con được xuống thành phố mẹ ạ! Chắc mẹ biết mà, không phải học hành hay gì cả, mà con đang muốn trải nghiệm cuộc đời. Những ngày cuối cùng của giai đoạn rút cho kì thi là những ngày tháng không thể nào quên trong cuộc đời cậu trai bé bỏng của mẹ. Nếu như không gặp lại dì út, không đọc thư mẹ thì chắc lúc này con đã là tân sinh viên trường Luật, và tương lai là 1 luật sư vô nhân tính. Bỡi lẽ sắp chạm ngưỡng cửa quyết định cuộc đời thì cái le lói nào đó của tình người và niềm tin vào cuộc sống lại hiện lên trong con. Con đang muốn thách thức cuộc đời, con đang rơi vào cuộc chơi của những kẻ tàn ác với mẹ, những kẻ chà đạp lên quyền sống và hạnh phúc của người khác thì con lại biết cái sự thật mà với con không hề tốt đẹp gì.
"Con trai yêu, mẹ mong là con sẽ nhận được thư này sớm. Thói quen viết thư cho con chắc hóa kiếp mẹ vẫn là một người chăm chỉ như vậy. Nhưng đau lòng thay đây lại là lá thư cuối cùng của cuộc đời này mẹ được gởi tới con trai. Thật ra con không cần phải oán thán ba con, vi thực chất ra ông không phải là ba ruột của con,.... Con trai! Vì quá yêu thương mẹ nên ông đã cãi lời nội để theo mẹ đến sống ở vùng núi này. Mọi chuyện chắc sẽ vẫn bình thường vì ông rất yêu thương con trước sự bỏ bê của ba ruột con, thế nhưng do nội vì đau khổ mà mất. Ông cũng khủng hoảng nên đâm ra như vậy. Chứ đã từ bỏ tất cả để theo mẹ con mình thì chắc chắn ba con là người rất tốt.....". con nhớ như in hằn những dòng thư ấy của mẹ. Đúng mẹ ạ ! sau này nghĩ lại con mới nhận ra, hóa ra đâu phải cứ ruột rà thì mới thương yêu nhau. Ông đã vô cùng tốt khi không để con một mình giữa cuộc đời to lớn này. Chắc đó là điều duy nhất ông làm để thể hiện tìn cảm với con sau than thuốc bổ mà ông sắc cho con ngày con luyện thi. Ý là ông vẫn thương con nhưng theo cách một người dưng mẹ ạ! Con hận con quá vì suốt từ ngày mẹ mất con đã không thương ông, không đối tốt với ông. Con người tội nghiệp mắc lỗi lầm quá lớn với " bà nội". Vâng, là do con quá bi quan trước cuộc đời, ý nghĩ duy nhất ai làm mẹ buồn thì đó là người xấu.
Mùa hè năm nay không chim hót , không gió vi vu. Chỉ có những cơn nóng đếm ù tai. Con lo sợ lại một lần nữa đánh mất mình. Con lại đang tiếp tục cho những dự định con dang dỡ. Tất nhiên là nghiêm túc hơn để bù đắp vào những năm dài đẳng ôn thi bất thành. Con trai mẹ lớn rồi, thôi đeo đẵng những nỗi sầu bi về gia đình có quá nhiều những mất mát.
Chiều về, ra quảng trường hóng gió mát thổi tràn lồng ngực, lồng lộng như muốn
Có làm thì mới có ăn Không dưng ai dễ đem phần đến cho. Một người đàn bà ăn xin đã đến cửa nhà tôi, cầu xin mẹ tôi cho bà ta ít tiền. Người ăn xin rất nghèo, áo quần bà ta nhàu nát, cũ rích[…]
Truyện ngắn
Thế mà. Một tháng sau. Bảo Ngọc tự tử. Tôi rất thích hoa xuyến chi. Mỗi bông hoa bé xíu xiu bằng ngón tay út, năm sáu cánh hoa trăng trắng bao quanh nhụy vàng. Nhìn qua không có gì đặc sắc[…]
Truyện ngắn
Tôi nợ em một câu trả lời! Mọi người thân thiết nhất bên cạnh em nợ em một câu trả lời! Và, cả ông Trời luôn ngự trên cao cũng đang nợ em một câu trả lời! Sau một thời gian dài chuẩn bị tin[…]
Truyện ngắn
Tôi im lặng, trong lòng vẫn ngổn ngang suy nghĩ: "Có lẽ bố nghe tin tôi là con trai sẽ vui hơn gấp bội hơn việc tôi đã đỗ Đại học". Từ ngày bé, tôi đã nghĩ là bố không yêu tôi. Sau khi cướ[…]
Truyện ngắn
Hai tư giờ để sống, hai tư giờ để yêu và cả cuộc đời để thất bại
Chúng ta cùng thi đỗ đại học. Chúng ta cùng học một lớp.Chúng ta cùng làm một nghề. Buổi sáng chúng ta cùng ăn phở. Buổi trưa chúng ta cùng ngồi một quán cà phê gà gật. Vậy, tại sao có những[…]
Truyện ngắn
Một ngày, tôi quyết định sẽ từ bỏ. Từ bỏ công việc, mọi mối quan hệ, từ bỏ mọi mong ước, hi vọng của mình. Tôi muốn từ bỏ cuộc sống. Tôi đã đến tìm và nói chuyện với Chúa. "Thưa Chúa, Người[…]
Truyện ngắn
Kể từ đó tôi chẳng còn gặp cậu ấy một lần nào nữa cho đến chiều hôm qua. Tự nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, phải rồi, sao tôi không thử nhỉ? 1. Mỗi buổi chiều cuối tuần, tôi thường thả bộ lan[…]
Truyện ngắn
Shop thời trang của Nhã nằm cách nhà thờ một quãng, vừa đủ gần để nghe rõ tiếng chuông, lại vừa đủ xa để tránh được những ồn ào náo nhiệt không cần thiết mỗi dịp bên đạo có lễ, rước. Nhưn[…]
Truyện ngắn