
Thời để nhớ
Bình chọn: 536
Bình chọn: 536
Phần thực hành của nó hoàn thành xuất sắc, quay lại chỗ cũ nó nhìn thấy Khải đang nhìn nó cười tủm. Ánh mắt của nó nhìn Khải như chứa đầy hận thù, như con thú đang căm phẫn vì sập bẫy của bác thợ săn. Kết thúc buổi học nó chạy theo chắn đường Khải.
- Trò đó là do anh làm phải không?
- Cô có bằng chứng không mà vu oan cho người khác, không biết tội vu oan nhận bao nhiêu năm tù à.
- Anh được lắm, anh đừng tưởng mình là con hiệu trưởng thích bắt nạt ai là có thể bắt nạt.
- Cô ăn nói cho cẩn thận, đừng đem bố tôi vào những chuyện này.
- Thế là anh chịu thừa nhận rồi nhé. Bây giờ tôi yêu cầu anh phải xin lỗi tôi.
- Tôi nhận bao giờ, đúng là đầu có vấn đề.
Nói xong Khải quay mặt đi cười tủm tỉm, bỏ lại nó hậm hực ở sau lưng. Sau lần những lần va chạm đó Khải thường xuyên thấy nó trong những bộ dạng khác nhau. Hôm thì vội vã, hôm thì mặt nhăn như tờ giấy nhàu, hôm thì vừa đi vừa cười một mình. Khải bước sang năm cuối nên thường xuyên vào thư viện nhà trường tham khảo tài liệu, hôm nay đến muộn nên nhìn mãi mới tìm được một chỗ trống. Đi ngang qua nó đang cắm cúi đọc, đọc xong lại viết một mạch không ngẩng đầu lên. Khải nghĩ ra trò trêu nó, anh rón rén lại đằng sau lấy cái dây áo của nó buộc vào chân ghế ngồi của thư viện, nó vẫn miệt mài vào tập tài liệu nên không biết gì. Nhìn vào đồng hồ gần 10h sáng, sắp đến giờ cái Huyền tan học. Nó phải về không mấy hôm chăm chú quên nhiệm vụ buổi sáng phải nấu cơm, rút kinh nghiệm mấy hôm bị cái Huyền la nên gấp hết sách vở, đứng lên ra về.
Đứng dậy ra về, cái ghế thư viện bị dây buộc làm ngã xuống nền gạch hoa, tiếng động làm cả thư viện đang yên tĩnh phải ngước lên nhìn nó. Ngoái lại thấy dây áo bị buộc vào chân ghế, nhìn xung quanh thấy mọi người ai cũng nhìn nó cười, nó ngại ngùng xin lỗi mọi người, cúi xuống mở dây áo, để ghế lại chỗ cũ quay lại quầy văn thư trả sách ra về. Sau khi nó đi ra cửa, Khải ngồi góc trong cùng mới ló đầu nhìn theo rồi cười một mình. Lần này xem nó đổ tội cho ai. Chẳng hiểu sao từ ngày gặp nó, có cái gì đó ở nó khác những cô gái khác anh thường gặp. Nó không điệu đà, không trang điểm, không giày cao gót, không váy ngắn váy dài. Lúc nào Khải cũng thấy mái tóc cột cao, chân đi giày thể thao, quần bò, áo phông...Đôi lúc anh không muốn trêu ghẹo nó, nhưng cứ nghĩ đến cái mặt ngây ngô của nó lại làm anh thích chí. Những cô gái khác khi tiếp xúc với anh thường hay nhỏ nhẹ, lấy lòng. Chỉ có nó lúc nào cũng mang khuôn mặt sát thủ đối mặt với anh...
Lần thi học phần môn phóng sự, thầy giao cho mỗi bạn phải tìm được hình ảnh, đề tài, tự xử lý hình ảnh, thuyết minh bằng lời nói. Lần này thi học phần rơi vào phóng sự truyền hình, bài thi phải được lấy từ thực tế, có tính sáng tạo, đề tài phải gắn liền với cuộc sống đời thường, mang lại thông điệp ý nghĩa cao. Thầy bảo hôm đó các anh khoa kỹ thuật khóa cuối sẽ tự đứng ra sắp sếp sân khấu, chuẩn bị phòng thu, máy chiếu, xử lý kỹ thuật. Phần kỹ thuật hôm đó cũng là bài thi của các anh trong môn kỹ thuật truyền thanh. Thời gian chuẩn bị bài là một tháng, vậy mà nửa tháng rồi nó vẫn chưa tìm được đề tài cho bài phóng sự. Xung quanh thị xã Phủ Lý ai cũng tìm được đề tài, vô tình đọc được trên báo Tiền Phong về nhóm trẻ em mồ côi, cơ nhỡ tự xây tổ ấm cho nhau trong cuộc sống. Nó chợt nghĩ đề tài này mà làm bài phóng sự truyền hình sẽ rất hay, độc đáo và hợp với tiêu chí mà thầy đặt ra.
Hải Phòng là quê hương của cái Huyền, tối hôm đó nó bàn với cái Huyền ngày mai về Hải Phòng. Cái Huyền la lên là gần cuối tháng, tiền thì hết, mà về đó xa. Nó bàn với cái Huyền là đi xe đạp về Hải Phòng, vừa đỡ tốn kém vừa có thời gian tìm đề tài dọc đường đi. Chưa bàn xong cái Huyền đã la lên.
- Tao xin mày, từ đây về nhà tao gần 120km đấy. Đạp về đến nơi xong hai đứa thành con ma khô à. Tao chịu thôi.
- Đi mà, vừa đi vừa nghỉ dọc đường. Chẳng phải mày cũng đang muốn về thăm nhà sao? Với lại ở quê nhiều đề tài hơn ở đây. Mày nghĩ xem cái thị xã nhỏ bé này mà hàng trăm sinh viên, ai cũng đào xới từng nơi, từng chỗ, không còn đề tài cho tao với mày đâu.
- Tao không ham như mày, tao qua môn là được. Chỉ có mày là mọt sách, ham hố học bỗng chứ gì?
- Không phải thế mà là tao nghĩ môn này nhiều trình nhất, nếu không có bức phá cách sẽ kéo điểm các môn khác. Mày không đi ngày mai tao đi một mình.
- Thôi được rồi, vậy ma
Mọi thứ đã kết thúc, tôi và anh đã không còn la vợ chồng của nhau nữa, anh đi con đường anh, tôi đi con đường tôi. 1. Trên thế gian này luôn tồn tại hai chữ được gọi là quá khứ, nó như […]
Truyện ngắn
Lâu lắm rồi Tâm mới lại bắt gặp cảm giác lạ lẫm ấy nơi mình. Nàng hồi hộp, nôn nao nhìn đồng hồ liên tục. Cô thư ký ngạc nhiên: "Còn đến 30 phút nữa, sao chị đến sớm vậy?". Tâm mỉm cười, cố […]
Truyện ngắn
Vợ chồng trẻ mới cưới chưa lâu, con gái nhỏ đã 6 tháng tuổi, vẫn còn mải chơi và nhí nhảnh lắm. Hằng ngày vợ chồng gửi con cho bà ngoại trông, sáng chồng đưa vợ đi làm, chiều đón về, thỉnh […]
Truyện ngắn
Audio Nếu có ai hỏi ba và mẹ tôi thương ai nhiều hơn, tôi sẽ không do dự mà trả lời là "mẹ". Vì với tôi ba là người để lại cho tôi quá nhiều kí ức đau lòng, và có lẽ những kí ức đó sẽ theo[…]
Truyện ngắn
Hai người nông dân rời quê đi kiếm sống. Một người muốn đi Thượng Hải, còn người kia muốn đi Bắc Kinh. Trong phòng chờ, họ đã thay đổi ý định, bởi vì họ nghe người xung quanh bàn luận rằng: […]
Truyện ngắn
Mẹ ! Thế là một mùa đông nữa lại về,lại thêm một lá thư con viết mà không gửi. Mùa đông năm nay còn chưa lạnh mà sao lòng con lại lạnh đến thế? Mấy hôm rồi con về thăm quê, có hỏi thăm tin t[…]
Tâm Sự
Cảm ơn mẹ đã cho con được sống
Người đàn bà đội vội chiếc nón lên đầu, tắt tả rẽ vào con hẻm nhỏ, đi thật nhanh như thể sợ ai đó trông thấy. Vân đứng lặng nhìn theo, tim nhói đau, cái cảm giác bị bỏ rơi lại ùa về. Người […]
Truyện ngắn
Tôi đã đọc ở đâu đó nói rằng khứu giác của con người có thể nhận biết được tối đa 500 mùi hương . Nhưng tôi tin tôi có thể nhận biết nhiều hơn 500 mùi hương, và có thể gọi tên những mùi hươ[…]
Truyện Blog
Con mèo cầu hôn và chiếc quần không khóa
Cho nên mỗi khi đang vui vẻ, nếu có ai đó nhắc tới hai chữ "khóa quần", tim tôi giật thon thót, còn mấy thằng bạn tôi như nhớ ra điều gì đó, lại quay sang nhìn khổ chủ với con mắt đêu đểu: "[…]
Sách Hay