
Thằng bạn thân
Bình chọn: 330
Bình chọn: 330
(BlogRadio.Yn.Lt - Tham gia viết bài cho tập truyện: "Tháng năm không ở lại")
Tôi mong rằng ở nơi nào đó, nơi xa xôi nào đó Nghĩa sẽ tha thứ cho tôi, một chút thôi cũng được..
***
1. Nghĩa
Nơi chúng tôi sinh ra là mảnh đất miền Trung cằn cỗi và bạc màu, quanh năm chỉ bầu bạn với nắng và gió. Những cơn gió đeo đuổi theo những hành trình bất tận của riêng mình và nó dài như cuộc đời của mỗi con người vậy.
Làng chúng tôi ở là một làng chài nghèo ven biển, quanh năm bươn chải và mưu sinh bằng nghề đánh cá, bắt còng, bắt cua...
Năm tôi 5 tuổi, nhà chúng tôi có thêm hàng xóm mới. Đó là gia đình thằng Nghĩa, mà cũng không hẳn là một gia đình, vì Nghĩa không có bố chỉ có mẹ. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày đó, cái ngày tháng 9 mưa gió não nũng...
Có một người phụ nữ cầm theo một túi vải, tay còn lại dắt theo một đứa trẻ bước đi lầm lũi về phía làng tôi, đứa trẻ đó là thằng Nghĩa và người đàn bà kia là mẹ nó. Khi đó tôi còn nhỏ cho nên không hiểu được hết sự tình trong những câu chuyện mà người lớn thường hay tám với nhau. Sau này lớn lên một chút tôi mới biết được những sự tình trong câu chuyện của thằng Nghĩa. Mẹ của nó bị một người đàn ông phụ tình, sau khi mẹ nó mang thai nó thì cũng là lúc người đàn ông đó bỏ đi và không bao giờ trở lại với mẹ con nó nữa. Rồi khi sinh nó ra, người ta đã đuổi mẹ con nó đi, tôi cũng không biết những người ta ấy là ai. Chỉ là khi nhắc đến họ thằng Nghĩa không bao giờ nói với tôi. Rồi sau cái ngày đó, mẹ thằng Nghĩa mang nó đi biệt xứ, không hiểu duyên cớ gì hai mẹ con nó lại mò tới cái mảnh đất nắng gió quanh năm đói nghèo của chúng tôi...
Dù chúng tôi nghèo khó nhưng lại sống rất có tình có nghĩa, mọi người trong xóm giúp mẹ con thằng Nghĩa dựng một ngôi nhà tranh vánh liếp nho nhỏ bên cạnh nhà tôi. Thế là chúng tôi trở thành hàng xóm của nhau. Tôi vẫn nhớ như in những giọt nước mắt của mẹ Nghĩa khi đứng trước ngôi nhà tranh đó, và có lẽ đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc!
Năm đó tôi với thằng Nghĩa cùng vào lớp 1!
2. Những câu chuyện tuổi thơ
Tôi rất thích chơi với thằng Nghĩa, tôi không giống như những đứa bạn trong lớp luôn xa lánh nó, bọn nó bảo rằng nó là đứa con hoang, đứa con không có cha. Còn ba tôi thì nói rằng: Đừng bao giờ đánh giá người khác qua quá khứ của họ, ai sống trong đời mà chẳng mắc phải sai lầm. Ba tôi là người nghiêm khắc cho nên tôi không bao giờ quên những lời dạy của ông.
Tôi với thằng Nghĩa chơi thân với nhau từ những ngày đó. Nó là một đứa hiền lành và nhút nhát, nó chẳng bao giờ dám cãi lại lời tôi hay đôi co với tôi về một vấn đề nào đó, nó luôn biết nhường nhịn tôi.
Tuy nó nhỏ con và yếu đuối là như vậy nhưng ở trong lớp nó lại là người chăm chỉ và học giỏi nhất, chính vì điều đó mà tôi không bao giờ có thể đứng ở vị trí thứ nhất, riêng về khoản này thì tôi thua hẳn nó. Và đôi khi tôi cũng cảm thấy ghen tỵ với nó.
Nó thì ngược lại hoàn toàn, nó chẳng bao giờ có ý định tranh giành bất cứ điều gì với tôi. Và đôi lúc trong một trường hợp nào đó, nó luôn là người giải cứu cho tôi.
Có một lần tôi với mấy đứa trong xòm bày trò "đua xe"với vài ba chiếc xe đạp cà tàng. Kết quả trong trận đua lần đó, tôi ngã lăn từ con đường đê xuống bờ ruộng và gẫy tay phải. Bọn nó khiêng được tôi về nhà, còn tôi thì đau điếng lắm nhưng trong đầu tôi vẫn còn nghĩ đến cơn thịnh nộ của ba khi biết được sự tình trong trò nghịch dại này. Tôi nghĩ rằng lần này mình chắc chết nhưng không ngờ lần đó ba không truy cứu gì chuyện này, ba cũng không hỏi gì thêm. Sau này tôi mới biết, đó là do thằng Nghĩa nói đỡ cho tôi, nó bày ra ba bốn lý do vẩn vơ nào đó để giúp tôi tránh tội, do gẫy tay phải nên đi học tôi cũng không thể nào chép bài nên nó cũng chép bài luôn cho tôi, giảng lại bài cho tôi...
Và cũng sau lần đó, tôi càng chơi thân với nó hơn, tôi qua nhà nó cùng nó học bài, hỏi han nó về những bài tập khó, và tôi cũng dẹp luôn cái tính sỹ diện hão hay khoe khoang của mình.
Những khi rảnh rỗi tôi không còn tụ tập mấy đứa ngổ ngáo trong xóm nghịch mấy trò dại dột nữa, chúng tôi lại rủ nhau đi ra biển bắt còng, đi tắm hay đi dạo trên bờ biển vào những buổi chiều...
"Sao mi thích đi dạo vào buổi chiều vậy, tau không thấy thú vị cho lắm ?" Có một lần tôi hỏi nó như vậy.
Nó lặng im nhìn về phía biển nơi nhưng con sóng đang đập dềnh, nhấp nhô từng đợt. Rồi sau đó nó mới nói:
" Tau thích ngắm biển, những con sóng hay đám bọt vì nó giống cuộc đời của tau, cả mẹ tau nữa, cứ dập dềnh vô định chẳng biết sẽ đi về đâu"
Khi đó tôi không hỏi gì thêm nữa, tôi chỉ lặng im nhìn về phía biển, nơi những con sóng đang tới tấp xô bờ...
Đó là mùa hè năm chúng tôi 14 tuổi.
3.
Lên cấp III, tôi và thằng Nghĩa không còn học cùng nhau nữa, tôi học trên tỉnh còn nó họ ở trường làng. Tôi bảo nó: "Học giỏi như mi thi
Tôi hai mươi tám tuổi, là giám đốc bộ phận bán hàng của một công ty thời trang lớn, ngoại hình khá, nếu không muốn nói là đẹp. Tôi biết mình là giấc mơ của các cô gái, một mẫu người rất lí t[…]
Truyện ngắn
Bữa cơm gia đình đầy đủ các thành viên năm người, nhưng sao lúc đó tôi vẫn hồn nhiên không hề nhận thấy đó là giây phút giản dị mà hạnh phúc biết bao... Trưa hè nắng cháy. Cái nắng như thiê[…]
Truyện ngắn
Lật tờ lịch tháng 11 qua một bên, tôi lặng lẽ ngắm nhìn những con số trên tờ lịch tháng 12. Tháng 12 dịu dàng của những ngày đông vừa vui vẻ với giai điệu Jingle Bell vừa pha lẫn chút gì ma[…]
Truyện ngắn
Càng ngày, anh càng thấy nhiều những con đàn bà to mồm đòi quyền bình đẳng với đàn ông. Càng ngày, anh càng thấy nhiều những thằng đàn bà đôi co với những con đàn bà ấy. Càng ngày, anh càng[…]
Truyện ngắn
Tớ buồn lắm. Cậu có biết không, bạn thân của tớ. Tớ rớt Đại học, thế giới chẳng còn là gì của tớ. Mọi thứ quanh tớ chỉ mỗi một góc nhà, xó bếp hay phòng riêng của tớ. Tớ không biết tớ kh[…]
Tâm Sự
Em 20, em chưa hẳn đã là đàn bà với ngọt ngào và quyến rũ của những khóe mắt miên man hay những bờ môi khao khát. Em 20, em chưa hết là trẻ con nhắng nhít, hồn nhiên với những trò chơi không[…]
Truyện Blog
Ngoài kia, màn đêm đen kịt đã phủ kín mặt người. Mưa vẫn lất phất rơi, từng cơn gió thỉnh thoảng lại rít lên, vả vào mấy tàu lá chuối nghe sột soạt. Tiếng hát của người đàn bà điên vẫn văng […]
Truyện ngắn
Khi ấy tôi mới 5 tuổi, còn mẹ tôi đang ngồi lau sàn bếp. Tôi kể cho bà nghe về người bạn gái mới ở trường. Mẹ đột nhiên ngẩng lên nhìn tôi và hỏi: "Hai người bạn thân nhất của con là ai?". […]
Truyện ngắn