
Tấm ảnh
Bình chọn: 420
Bình chọn: 420
Ngoài những tấm ảnh chụp về ba đứa con của ông, không ít album ảnh chụp những lần gia đình đi du lịch cùng nhau. Theo truyền thống, năm nào cũng vậy, khoảng mùng 3, mùng 4 Tết, hai vợ chồng ông sẽ thuê xe hợp đồng, tống 3 đứa con cùng hành lý lên xe và bắt đầu vi vu đến các tỉnh thành khác. Gần như, chưa có nơi nào trên đất Việt Nam này là không có dấu chân của gia đình ông. Từ Sa Pa, Lào Cai, Hà Nội đến Cà Mau, Cần Thơ, Vũng Tàu, nơi nào cũng có những tấm ảnh chụp lại 5 thành viên trong gia đình ông. Kỷ niệm đáng nhớ nhất với ông có lẽ là chuyến đi Phan Thiết. Khi ấy, đứa út còn rất nhỏ, vẫn còn bú mẹ. Thế nhưng, ông vẫn làm liều. Trên chiếc xe Dream Thái được họ hàng cho, hai vợ chồng cùng 3 đứa con nhỏ đi một mạch từ Nha Trang đến Phan Thiết rồi trở về lại. Ông không chụp hình trong chuyến đi mạo hiểm đó, nhưng đối với ông, hình ảnh về chuyến đi đó sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí ông.
Những tháng ngày cả nhà cùng nhau rong ruổi trên những con đường có lẽ giờ đã không còn nữa khi công việc của thằng cả không cho phép nghỉ lễ Tết lâu. Không còn nơi nào trên đất Việt Nam này có thể khiến ông và vợ ông muốn đi nữa. Cuộc sống cứ lặp đi lặp lại theo cùng một kiểu hết ngày này qua ngày khác. Sự buồn tẻ đang giết dần tâm hồn ông. Mọi việc tiếp tục diễn ra như thế cho đến khi ông nhận được một bức thư tay của thằng thứ. Thường ngày, nó vẫn hay gọi về nhà để hỏi thăm ông về tình hình gia đình, sức khỏe. Ông không hiểu sao, bây giờ nó lại gửi về nhà một bức thư tay nữa. Biết nó là đứa lăm trò, tò mò, ông cẩn thận xé bì thư ra và bắt đầu đọc:
Bố mẹ thân mến,
Con có thể nói những điều này qua điện thoại cho nhanh và đỡ tốn 3000 đồng tiền mua con tem của con. Nhưng, có lẽ bố mẹ sẽ nghe lỗ tai này và lọt lỗ tai kia nên con muốn viết ra bức thư này để bố mẹ có thời gian, suy nghĩ cân nhắc hơn. Ba anh em tụi con giờ đã lớn cả rồi. Con út và con đã có thể tự lo liệu được bằng cách đi làm thêm rồi. Bố mẹ không cần lo lắng gì nhiều đâu. Lớn cả rồi mà chứ con có còn là con nít đâu. Ăn bám bố mẹ hoài, tụi con áy náy lắm!
Nhân dịp nghỉ học vừa rồi, về lại nhà, con tình cờ thấy một đống album ảnh bố mẹ cất trong tủ đồ. Cũng rảnh, con ngồi xem hết đống ảnh đó. Tình cờ, con xem được một tấm ảnh trắng đen từ thời bố mẹ còn quen nhau. Ồ! Khi đó bố ngầu phết! Lái xe máy chở mẹ đi phượt cùng nhau thật là lãng mạn. Trong tấm ảnh ấy, con thấy cả hai người đều cười rất vui vẻ, nhiệt huyết tuổi thanh xuân căng tràn. Mấy chục năm sau, con nhìn lại hai người, bố mẹ vẫn cười nói vui vẻ đó, mà sao con lại thấy sự mệt mỏi, chán nản ẩn bên trong đôi mắt của bố mẹ. Sao bố mẹ không thực hiện ước mơ từ thuở nào của mình đi? Không biết động lực nào khiến con lôi tấm ảnh đó ra khỏi cuốn album, và, bố mẹ đoán xem con đã thấy gì ở mặt đằng sau tấm ảnh nào? Một dòng chữ hơi lem mực nhưng vẫn còn đọc ra được:" Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới?" Bố mẹ còn đợi gì nữa? Không bao giờ là quá trễ để thực hiện ước mơ đâu. Con đã âm thầm báo cho anh cả và đứa út biết tin này rồi. Ba anh em con ủng hộ bố mẹ hết mình. Bố mẹ hãy đi đi, khi còn có thể.
Thân,
Con của bố mẹ.
Gấp bức thư lại, chợt nhìn quyển sách mà thằng thứ gửi về gần đây dù nó biết rõ rằng bố mẹ nó sẽ không bao giờ đọc hết "Xách ba lô lên và đi", ông im lặng, lấy một điếu thuốc ra hút, thở dài rồi vứt đi khi nó mới cháy được một nửa. Ông nói một cách chắc chắn:" Những điều chán nản này sẽ qua đi khi mình thay đổi, phải không?"
Vậy là Sanh lấy vợ. Không ngờ anh lại có vợ sớm như thế, mới hai hai tuổi đầu thôi. Có lẽ cuộc sống xa nhà đã khiến con người ta muộn phiền nên muốn kiếm tìm một ai đó để bầu bạn chăn gối. […]
Truyện ngắn
Những gì được gọi là "Hạnh phúc"
Sáu năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ những gì mà Thu đã dạy tôi về Hạnh phúc. Tôi đi khắp nơi và nói với mọi người về Hạnh phúc. Tôi kể cho những đứa trẻ có cảnh ngộ bất hạnh hơn cả tôi. G[…]
Truyện ngắn
Đã gần 10 giờ. Yên và Linh đang ngóng những chiếc xe tải. Từ sáng tới giờ kiếm được cũng khá. Yên mới mua chiếc xe đạp điện cho thằng con. Nó đã 12 tuổi, có thể tự đạp xe đi học. Yên bận bị[…]
Truyện ngắn
Thú thực là tôi không mê xem bóng đá như bọn con trai, dù thi thoảng cũng vẫn cùng hội bạn đá vài trận... Bạn ấy thường chê tôi không phải con trai. Viết cho mùa World Cup... Cả khu phố đón[…]
Truyện ngắn
Bảy năm trước, thầy giáo dạy Tiếng Anh của tôi có nói với tôi rằng: "Đừng bao giờ để mình cảm thấy nghèo đến mức, chỉ còn lại mỗi tiền bạc." Tôi nhìn lên thầy và băn khoăn hỏi: " Khi một ng[…]
Truyện Blog
Anh chưa bao giờ ôm em theo đúng nghĩa một cái ôm, chưa bao giờ hôn em theo đúng nghĩa một nụ hôn. Chuyện đó có đấy, ĐA PHẦN là ham muốn, VÀI PHẦN trách nhiệm, nhưng lại CHẲNG có lấy một phầ[…]
Tâm Sự
Năm 1989, một trận động đất 8,2 độ Richter gần như san bằng Armenia, làm hơn 30.000 người chết trong vòng 4 phút. Trong cơn hỗn loạn, có một người đàn ông dặn vợ mình ở nhà cho an toàn, rồ[…]
Truyện ngắn
Phùng Tất Đắc là học trò, thường trú ở quận Hoàn Kiếm, bình sinh chuộng hư danh, hám gái đẹp, nhưng đến năm 12 tuổi vẫn chưa được gần gũi với nữ nhân. Năm 17 tuổi thi đại học ngẫu nhiên đạt […]
Truyện ngắn