
Rơi tự do
Bình chọn: 364
Bình chọn: 364
- Ra rồi kìa! - Tôi cắt ngang lời nhỏ Đông.
Những bóng dáng không thân quen vụt qua rất nhanh. Cuối cùng, Phương Yến cũng bước ra khỏi lớp. Tình yêu quả thật phi thường, con mắt của những kẻ đang yêu đúng là không đùa được. Tôi dễ dàng nhận ra cậu ấy giữa một đám đông đang hỗn loạn. Phương Yến đang cười nói rất vui vẻ với ai đó, khuôn mặt sáng ngời rạng rỡ. Chính nụ cười rạng rỡ ấy đã khiến trái tim tuổi 20 của tôi đập liên hồi. Rồi cậu ấy quay người lại, nắm chặt một bàn tay, dần dần hiện ra rõ rệt trong đám đông, đôi bàn tay của một cậu bạn cao ráo, điển trai cùng lớp. Họ vừa đi vừa cười nói đầy hạnh phúc, đang tiến về phía cầu thang mà tôi và Đông đứng. Tôi gần như nín thở.
Cô nàng tiến lại gần đoạn cầu thang hẹp. Ánh mắt lướt qua phía tôi, rồi lại nhanh chóng nhìn đi nơi khác. Cứ như thể chúng tôi hoàn toàn xa lạ, cứ như chưa hề có chút khái niệm đã từng gặp gỡ nào vậy. Phương Yến đi rất nhanh qua tôi, vẫn tay trong tay với cậu bạn cùng lớp ấy. Từng bước đi của cô nàng như bóp nghẹt vào trái tim tôi.Tôi đã tưởng tượng cả nghìn lần cái cảnh mà tôi gặp lại cô nàng, tôi đã mơ đến cả những cuộc hẹn cuối tuần, những chuyến đi chơi, những câu chuyện vui vẻ kéo dài bất tận. Nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến đều này. Chưa bao giờ.
- Cậu có sao không? - Đông nhìn tôi có vẻ lo lắng.
Tôi gượng cười. Nụ cười chưa bao giờ nhạt thếch và gượng gạo hơn thế.
- Mình về đây, mình phải đi làm thêm tối nay mà.
- Mình cũng về.
- Không phải cậu đang lên thư viện hay sao?
- Mình không lên nữa. Mình muốn về với cậu.
- Cậu thật là phiền phức! Cứ lên cái thư viện chết tiệt của cậu đi!
Tôi gắt gỏng, trút toàn bộ bực dọc lên đầu Đông. Đẩy cô bạn một cái thật mạnh về phía ngược lại. Thế nhưng, cô bạn không vì thế mà dừng lại. Không hề nói thêm một câu nào, cứ thế lẽo đẽo đi theo tôi. Bực mình, tôi chạy thật nhanh ra phía lán để xe. Đông cũng hớt hải chạy theo đằng sau. Tôi trèo lên yên xe đạp, toan phóng vụt đi, bỏ Đông ở lại.
Con gái nhiều khi thật là phiền toái. Tại sao Đông không chịu hiểu rằng lúc này tôi muốn ở một mình, tôi muốn trấn tĩnh lại, tôi không muốn nó nhìn thấy vẻ mặt thất bại thảm hại của tôi lúc này. Nó sẽ nhất định không chịu buông tha, mà lấy chuyện này ra đe dọa tôi suốt những năm tháng sau này, biến tôi trở thành trò cười mất.
- Này, Minhhhhh! - Đông hét lên.
- Đứng ... lại... điii... mà à... - Đông vẫn hét trong tiếng nấc cục nghẹn ngào. Tiếng hét lạc giọng.
Không nỡ bỏ đi, tôi đành quay đầu xe lại. Lần đầu tiên tôi thấy con nhỏ ương bướng này khóc. Đông vội vàng lau quyệt sơ sài những giọt nước mắt trên má. Hơi thở gấp gáp trong tiếc nấc liên hồi.
- Saoooo thế? Sao cậu lại khóc cơ chứ? - Tôi bực tức.
- Mình sợ cậu giận, sợ cậu không cần mình nữa.
Đông nhìn tôi, đôi mắt long lanh. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy chân thành đến vậy. Thân thiết với nhau 3 năm nay, chúng tôi khi thì trêu đùa nhau, khi thì cãi vã, khi thì giận dỗi đầy trẻ con. Đông vốn là đứa con gái mạnh mẽ, cô nàng chưa bao giờ nói với tôi rằng tôi quan trọng với cô nàng như thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi được nghe điều ấy. Những cơn bực dọc và buồn bã trong lòng cũng chợt tan biến.
- Có phải Đông Đông giỏi giang không thế, thật chả giống cậu chút nào! Để mình chụp ảnh lưu lại bằng chứng không sau này cậu lại giở thói lật lọng ra nhé!
Tôi giúp cô bạn lau đi những giọt nước mắt trên má, cố làm cô bạn cười để vui lên. Đông ngừng khóc. " Mình biết cậu buồn nên muốn đi cùng cậu, lần sau đừng nổi giận với mình như thế nữa nhé!".
- Ừ. Mình hứa.
***
Ngày hôm nay, trái tim lần đầu biết yêu cùng với bao giấc mơ tình yêu ngọt ngào mà tôi hằng ao ước chợt vỡ vụn. Tình yêu đơn phương kết thúc chỉ trong 2 tuần ngắn ngủi, điều đáng buồn nhất là thậm chí cô ấy còn không nhận ra tôi nữa. Đông Đông trêu tôi rằng: " Vì cậu gọi cậu ấy là rơi tự do nên cậu ấy mới rơi mất đấy!". Tôi cười, có lẽ Đông nói đúng.
- Thế nếu mình gọi cậu là rơi tự do thì cậu cũng rơi mất à?
- Còn lâu nhé! Mình sẽ ám quẻ cậu luôn, đừng có hòng mà thoát nhé!
Xe đạp của chúng tôi lao đi vun vút trong chiều đông muộn. Nắng chiều nhạt dần. Từng cơn gió lạnh tấp vào mặt. Tôi nhất định sẽ không buồn về mối tình ngắn ngủi của mình nữa. Tôi sẽ coi như đó là một ký ức đẹp đẽ trong những năm tháng sinh viên đầy sôi nổi này. Dẫu sao, cũng vì thế mà tôi có một thu hoạch lớn. Những giọt nước mắt đầy chân tình của cô bạn thân, chẳng phải đã là quá đủ cho một ngày đẹp rồi sao?
An Yên BB
Đêm đầu tiên, háo hức, hồi hộp và chờ đợi. Anh mê mải khám phá và kiếm tìm. Ham muốn chinh phục bao nhiêu thì buồn bã vì thất bại bấy nhiêu. Tôi không bao giờ quên lời anh hôm ấy: "Đồ con gá[…]
Truyện ngắn
Mày không biết liêm sỉ à, cướp người yêu người khác vui lắm không? My không hiểu, người cô cứng đơ, mọi người xung quanh nhìn cô ái ngại.Bất chợt, My nhớ tới lúc chiều cô với Thắng gặp nó […]
Truyện ngắn
"Cô câm miệng cho tôi!" Chưa kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, một cái tát nảy lửa nhanh chóng giáng vào mặt Mỹ Đình. Sức mạnh từ bàn tay in hằn những vết sẹo của anh khiến cả người c[…]
Truyện ngắn
...Người con trai này yêu cô gái đó là vì nhan sắc của cô gái mà thôi. Khi nhan sắc này bị mất đi, tình yêu trong trái tim chàng ta cũng "bay hơi". Tình Yêu Nếu Câu chuyện "Tình yêu Nếu" xả[…]
Truyện Blog
Còn tình yêu ấy, lỗi lầm sẽ qua
...Trí lực nên dành cho việc khác, thiết thực hơn. Hãy nhìn vào những điểm sáng của một bức tranh, để thấy đời này hãy còn đẹp lắm. Cách đây hơn chục năm, một diễn viên xinh đẹp bị lộ cl[…]
Truyện Blog
Ta quên mất cách phải tôn trọng người khác như người cũng giống mình. Ông già giữ xe có xăm một con hổ trên cánh tay. Chỗ giữ xe của ông đông khách đến bực mình. Giá rẻ, không "kỳ thị" xe[…]
Truyện ngắn
"Cuộc sống vốn không công bằng" – cậu đã từng nói với tớ như vậy. Ừ, đúng, cuộc sống không công bằng nhưng nó luôn trao cho chúng ta cơ hội để xoay chuyển mọi thứ. Kể cả khi cậu từ chối, tớ […]
Truyện Blog