
Nước mắt bên bến sông
Bình chọn: 236
Bình chọn: 236
Chuyện chị Liên nhà bác Phúc sắp lấy chồng đã trở thành đề tài bàn luận khắp cái thị trấn nhỏ này hơn một tuần nay.
***
Vừa đi đến đầu cổng chợ tôi đã nghe thấy mấy bà, mấy cô nhiều chuyện râm ran bàn tán ở quán nước bà Toàn:
- Cái Liên nhà ông Phúc xem vậy mà tốt số ra phết nhỉ! Ba mươi tuổi đầu rồi chứ có ít ỏi gì đâu mà vẫn còn kiếm được một anh bác sĩ có nhà cao cửa rộng trên Hà Nội. Ngày xưa, con gái ở cái tuổi ấy một là ở vậy đến già, hai là đi làm hai cho người ta, để lấy chỗ nương tựa về già thôi, chứ đâu mong lấy được trai tân tử tế.
Bà Lai vừa dứt lời, thì bà Mẫn đã lên tiếng:
- Bà đúng là chẳng biết gì cả. Thằng chồng con Liên chẳng phải là trai tân trai tiếc gì đâu. Nghe nói nó có một đời vợ rồi, cưới được mấy tháng thì cô vợ bị tai nạn chết. Thôi thì chưa vướng bận con cái thì có khác trai tân là mấy.
Bỗng đâu, cô Lan bóng gió một câu bằng cái giọng nửa chì chiết, nửa mỉa mai mà cả cái thị trấn này đã nghe từ mười mấy năm nay:
- Thôi gái sát trai đi với trai sát vợ là đúng rồi. Nồi nào úp vung nấy mà bà. Thằng Huy nhà anh cháu mà không bị con Liên hại chết thì bây giờ đừng nói là nhà cao cửa rộng ở Thủ đô, khéo khi sang Tây sang Tàu thằng bé cũng được đi rồi. Ngày con sống nó học giỏi nhất cái thị trấn này ai mà chẳng biểt. Thi đại học nó gần đỗ thủ khoa chứ chẳng chơi. Thế mà dính vào cái ngữ ấy vậy là..
* * *
Ngày ấy, chị Liên, anh Quân và anh Huy là ba người học giỏi nhất cái thị trấn này, là tấm gương cho bọn con nít chúng tôi học tập. Ngày nào ba anh chị ấy cũng cùng nhau đạp xe lên trường chuyên đi học, chiều lại rủ nhau cùng về. Đến một ngày anh Quân và anh Huy cùng ngỏ lời yêu chị Liên. Không từ chối, cũng không nhận lời chị chỉ nói với hai anh là cả ba đang còn kì thi Tốt nghiệp và thi Đại học đang ở trước mắt, khi nào thi xong chị sẽ trả lời.
Cuối cùng, kỳ thi Đại học cũng kết thúc. Cả ba đang hồi hộp đợi kết quả. Với chị, chị chỉ đợi kết quả thi, nhưng hai anh còn đợi cả đáp án từ trái tim chị. Không biết là vì yêu chị, vì quá nôn nóng để đợi đáp án từ trái tim người con gái mình yêu, hay sợ hãi một cuộc cạnh tranh của những người bạn thân, sợ một cái lắc đầu từ chị.... Giữa hai anh đã có một lời thách đố. Cả hai sẽ cùng bơi một vòng quanh sông Thẫm, người thắng sẽ được theo đuổi chị, người thua sẽ phải tự nguyện rút lui. Khi anh Quân bơi xong một vòng và lên bờ mặc quần áo, vẫn không thấy anh Huy đâu. Anh Quân đã cùng mấy người gần đó nhảy xuống cứu anh Huy. Nhưng không kịp nữa rồi...
Đau lòng hơn, một tháng sau giấy báo đỗ Á khoa Đại học Bách Khoa được gửi đến nhà anh Huy. Nhìn mẹ anh ôm tờ giấy báo kết quả của con trai mà ngất lên ngất xuống, chị Liên như thể người mất hồn. Chẳng biết do cái thị trấn này bé quá hay do miệng lưỡi thiên hạ giỏi đưa chuyện, mà khắp các hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng nghe thấy chuyện của chị Liên. Người tốt bụng thì bảo: "Sống chết có số, chắc thằng Huy chỉ ở với bố mẹ nó được đến chừng ấy thôi, chứ con bé Liên nào có tội tình gì". Người ác miệng thì bảo: "Chắc tại nó sát trai nên thằng Huy vừa dính vào nó là chết. Các bà không nhớ ngày xưa có một anh nhà gần cầu Đa Sô đến tán tỉnh cô Thắm- cô ruột nó rồi bị trai làng này đánh chết hay sao. Gái độc sát trai nó có dây có dòng cả đấy. Ai dại mà dây vào cô cháu nhà ấy thì chỉ có chết bất đắc kì tử".
Cả tháng trời chị hết giam mình ở trong nhà, lại chạy ra bến sông. Hai vợ chồng bác Phúc sợ con nghĩ quẩn, sợ con không đối mặt được với miệng lưỡi thiên hạ nên đã phải cho chị lên Hà Nội sớm hơn so với giấy báo nhập học của nhà trường. Mãi đến bây bác Hy- mẹ chị Liên vẫn bảo: "May mà năm ấy con bé đậu Đại học, chứ nếu trượt rồi ở nhà thêm thời gian nữa không khéo nó chết mất. Còn anh Quân cũng không chịu được ám ảnh bởi cái chết của anh Huy, cũng như áp lực từ phía dư luận nên anh đã không học ở trường Y của tỉnh như ý định ban đầu mà chuyển vào Nam học. Ít lâu sau gia đình anh cũng chuyển đi.
* * *
Chị Liên đẹp lắm! Nhưng mà là đẹp buồn. Nhất là đôi mắt. Một đôi mắt, to tròn đen láy láy, long lanh ươn ướt như muốn khóc. Chúng được đặt trong hốc mắt sâu, phía trước là hai hàng lông mi dài, dầy và cong vút, chẳng khác nào cặp mi được uốn kĩ càng ngoài tiệm. Bà tôi bảo con gái đứa nào có đôi mắt buồn như thế sau này đa đoan lắm. Chẳng phải chờ đến sau này, ngay từ mùa hè năm ấy số chị đã đa đoan rồi. Và nỗi đa đoan này còn theo chị mãi đến tận bây giờ.
Chị tốt nghiệp Đại học rồi đi làm, hết tuổi hai ba rồi ba rồi sang tuổi hai tư. Bạn bè chị có người đã sinh con đầu lòng, có người đã làm đám cưới vài người khác thì rục rịch chuẩn bị cho ngày vu quy. Chỉ có chị là vẫn lủi thủi một mình. Cũng có vài anh đến tán tỉnh chị. Người thì vừa nghe thấy chuyện cũ đã vội chia tay. Có người đã tính đến chuyện trăm năm với chị, nhưng cuối cùng anh cũng không thắng nổi sự phản đối từ gia đình. Nghe đ
"Khi một người ra đi – chỉ đơn giản là đã đến lúc thiên thần mang lại đôi cánh và trở về trời ... thế thôi !" Vào một buổi trưa của hôm ba mươi tết... Huyn gửi một tin nhắn qua inbox cho K[…]
Truyện ngắn
Tương lai ư! Tương lai đang ở trong tay nó hay ở trong tay những anh chàng vừa lạ lẫm vừa lừng khừng? Mười tám tuổi Thi tốt nghiệp xong, nó quyết định nghỉ học, mặc cho những cặp mắt ngạ[…]
Truyện ngắn
Đôi ủng cao su và những chiếc kem
Audio Khi còn nhỏ, tôi rất thích ăn kem. Tất nhiên, kem là thứ mà đến bây giờ tôi vẫn thích ăn. Nhưng hồi ấy, tôi thích ăn kem một cách lạ lùng. Chẳng hạn, khi trông thấy ông hàng kem đẩy c[…]
Truyện ngắn
Hai tư giờ để sống, hai tư giờ để yêu và cả cuộc đời để thất bại
Chúng ta cùng thi đỗ đại học. Chúng ta cùng học một lớp.Chúng ta cùng làm một nghề. Buổi sáng chúng ta cùng ăn phở. Buổi trưa chúng ta cùng ngồi một quán cà phê gà gật. Vậy, tại sao có những[…]
Truyện ngắn
24 tuổi, Chị tốt nghiệp Đại học với một cái ngành được coi là "hiếm". Có lẽ là do "hiếm" quá mà hầu hết các doanh nghiệp đều không cần, thậm chí là không thèm liếc mắt đến bộ hồ sơ của chị.[…]
Truyện ngắn
Bố tôi là lão điên phía bên kia đường
Mười hai giờ khuya, cả xóm nhỏ xôn xao thức giấc bởi những âm thanh kinh khủng. Tiếng la hét chửi rủa của một người đàn ông, tiếng đổ vỡ loảng xoảng của chén bát, tiếng khóc tru tréo của n[…]
Truyện ngắn
Ngẫm ra cái sự đời bon chen trước kia có lẽ cũng uổng công, tự mình dây vào phiền não khổ lụy chứ chả ai. Bây giờ là mùa mưa, thành phố Đà Lạt còn hứng chịu thêm những đợt gió mùa Tây […]
Truyện ngắn
Cơ hội hạnh phúc thường trôi qua vào lúc ta không ngờ nhất. Người con gái tỏ tình trước, thường là cô gái si tình đến ngây dại khờ khạo, thậm chí sẵn sàng đánh đổi lòng tự trọng bản thân để[…]
Truyện Blog