
Những ngày dịu dàng nhất
Bình chọn: 259
Bình chọn: 259
Nhưng chỉ là Khôi cảm thấy như thế thôi. Khôi đã có người yêu, tên Chi, và Lam cũng đã biết yêu, biết thích một người khác, không phải Khôi.
Người Lam thích là anh Linh, hơn Khôi và Lam hai tuổi. Linh là một nhiếp ảnh gia, thích du lịch bụi và bấm máy. Lam gặp Linh trong chuyến đi Đà Nẵng, khi cô đang ở những ngày chông chênh nhất của tuổi trẻ.
Linh khen Lam có hồn với gương mặt góc cạnh và đôi mắt sâu thăm thẳm, bức ảnh anh chụp Lam ngồi ngơ ngẩn trên bờ biển đã đạt một giải gì đó cô chẳng nhớ rõ nữa. Mà cô cũng không cần biết, chỉ nhớ tới những lời Linh đã nói thôi. Linh bảo cô còn trẻ lắm, mà người ta thì không nên lãng phí tuổi trẻ. Tuổi trẻ là tuổi của những ước mơ, cứ mơ ước và thực hiện chúng đi, đừng chần chừ, đừng biến tuổi trẻ thành những ngày nuối tiếc nhất, day dứt nhất.
Linh kể gia đình anh không ai theo nghề nhiếp ảnh nên cũng chẳng ai ủng hộ anh đi theo con đường này. Nhưng anh đã mạo hiểm, và anh cũng đã thành công. Có thể hơi muộn nhưng anh đã chứng tỏ được bản thân mình, chứng tỏ rằng anh có mục đích rõ ràng và anh sẵn sàng theo đuổi nó đến cùng.
Linh vỗ vai Lam, cười bảo, một ngày nào đó có thể anh sẽ gặp lại em, có khi em đã là chủ của cái quán cà phê không tên ấy, và em sẽ nhận ra em ổn biết chừng nào.
Có lẽ, trong mắt nhiều người, Linh là mẫu đàn ông tài hoa, tài hoa đến mức có nhiều cô gái trẻ theo đuổi anh. Nhưng với Lam, anh hoàn toàn khác. Anh là một người trẻ, có tài, mạo hiểm và anh biết rõ nhất bản thân mình muốn gì và mình phải làm gì để đạt được nó. Thế nên cô thích anh. Nhưng đáng tiếc, người Linh thích chẳng phải cô, anh thích Vi. Vi, người mẫu, Vi thuộc về những gì xa xôi và không rõ ràng. Nhưng Lam chẳng quan tâm, Lam chỉ thích những chiều anh ghé qua quán cà phê của cô, tán gẫu vài ba câu chuyện, nghe nhạc và đọc sách. Trời mưa nữa thì lại càng thích. Lam sẽ để cho mình mãi đắm chìm trong những ngày dịu dàng nhất ấy.
***
Hà Nội ẩm ương với những cơn mưa đổ bất chợt. Lam ngồi trong quán rượu Phong Đỏ nhìn gương mặt Linh góc cạnh. Anh thất tình, với Vi. Anh đang buồn, anh cần ai đó giải sầu cùng anh.
- Giá mà Vi đồng ý, anh và Vi sẽ ngồi đâu đó không phải cái nơi ồn ào này, nói chuyện và ăn tối.
Lam chông chênh, những ngón tay ghì chặt vào da thịt đến đau nhức. Cô đứng dậy, nhếch môi cười rồi bỏ ra ngoài, bó hoa anh tặng cô vứt vào thùng rác bên lề đường. Biết đâu được đấy có phải bó hoa Vi đã từ chối nhận, và giờ anh chuyển nó cho cô.
Lam dắt chiếc xe Honda cũ kỹ, leo lên và phóng vọt đi. Cô vừa mới nhận ra mình chỉ là một sự lựa chọn thứ hai của Linh, một giải pháp thay thế tạm thời đối với anh. Và cảm giác khi nhận ra điều ấy thực sự chẳng dễ chịu chút nào.
***
- Đây, vịt đây, rượu đây. Cứ ăn và uống, và khóc cho tới khi Lam cảm thấy thoải mái.
Trên sân thượng bé ti hin nhà Khôi, Khôi đặt phịch chiếc túi đựng đồ ăn xuống bên cạnh chai rượu trắng. Cả hai lặng lẽ ăn, và uống dưới bầu trời sao mênh mông. Chưa bao giờ Lam uống nhiều đến thế, nhưng cô không say. Cô ngửa mắt lên ngắm sao, nghĩ về những ngày Mười Hai dịu dàng và Khôi nữa, người đâu kiên nhẫn đến kì cục. Một cơn mưa nhỏ ào qua, nhưng chỉ một lúc rồi tạnh ngay. Áo quần cả hai ướt sũng, Khôi kéo Lam nằm xuống để gió đêm lồng lộng hong khô. Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam, lành lạnh, vừa vặn quay sang đã thấy cô ngủ thiếp tự lúc nào.
Khôi dịu dàng vén sợi tóc lòa xòa trên trán Lam, thì thầm:
- Tao đã chia tay Chi rồi. Nếu mày hỏi vì sao thì tao trả lời nhé. Thực ra tao chẳng thích Chi tẹo nào, mày vẫn tốt hơn. Làm bánh thật ngon, và hiền nữa, chẳng bao giờ bắt nạt được tao cả. Nhưng mày thích Linh mất rồi. Này sao không bao giờ nghĩ, tao thích mày, mày thích Linh, anh Linh lại đi yêu Vi, giống như một cái vòng quẩn quanh mà chúng mình cứ thích chạy bên trong ấy. Nhưng chạy mãi rồi cũng mệt, sao không thử dừng lại và quay đầu nhìn đi. Tao vẫn ở đấy, chẳng bao giờ mất đi được...
Khôi thở dài, cậu khẽ cúi người đặt lên trán Lam một nụ hôn. Đúng lúc ấy, Lam mở mắt, và nhận ra ngày dịu dàng nhất của mình...
(*)Yesterday - The Beatles
Lúc nào mẹ cũng nói mẹ bị bố lừa. Nói theo ngôn ngữ bây giờ thì đây được gọi là tình yêu chớp nhoáng. Hồi ấy bố thật quá cao tay khi quen mẹ chưa được 2 tháng, khi mẹ còn chưa có mặt phòng đ[…]
Truyện ngắn
Mỗi khi kể lể về cuộc đời của mình. Cha tôi thường nói về nước ốc. Là nhạt như nước ốc. Nhiều lúc ông còn cáu, khi tôi cà kê bảo ông kể. Tôi đặc biệt thích nghe những chuyện trong quá khứ, í[…]
Truyện ngắn
Năm 12 tuổi, vào 1 buổi xế chiều có 1 người khách là chủ 1 tiệm giặt ủi và nhuộm áo quần đến chiếu cố, 3 đứa trẻ chạy lại chào hàng. Ông chủ tiệm nhin vào 3 cặp mắt van xin khẩn khoản đó, kh[…]
Truyện ngắn
Ngồi vội vàng tranh thủ trà đá với anh buổi trưa ở Hàn Thuyên. Ông anh này trước học cùng khóa đại học và ở cùng dãy kí túc xá, cũng lâu lắm rồi không gặp. Hơn tôi 3 tuổi, anh đi nghĩa vụ qu[…]
Truyện ngắn
Audio Huy nè? Dì ghẻ có ghẻ thật không ? Thảo ngu quá! Môi đỏ, mắt xanh, da trắng, trẻ đẹp và hoàn toàn chả có tí ghẻ nào! Sao cậu biết? Mình có dì ghẻ mà! Bữa nào nhỏ đến nhà, mình chỉ […]
Truyện ngắn
Thậm chí khi Brian 17, còn tôi 16, tôi vẫn phải để mắt trông nom anh ấy. Bạn có thể nghĩ rằng anh tôi có bất ổn gì đó về tâm lý hay thể chất – không, anh ấy chẳng làm sao cả. Chỉ là do khi […]
Truyện ngắn
Trái tim em dường như nó luôn có một sự chuẩn bị, chuẩn bị cho 1 ngày nào đó anh sẽ rời xa, nó biết rằng với tính cách của anh thì điều đó nhất định sẽ xảy ra. Anh đã không cho nó thời gian […]
Tâm Sự
Hắn đóng cửa phòng, ánh mắt ngấu nghiến như con sói đói khát sắp xử lý miếng mồi. Mọi thứ bung ra và người hắn nóng rực. Tôi khẽ rùng mình khi những đầu ngón tay chạm vào da thịt hắn. Hắn, m[…]
Truyện ngắn