
Những con ngựa trong công viên
Bình chọn: 393
Bình chọn: 393
Từ lúc vợ tôi sinh con, cho tới khi con gái tôi sắp vào lớp 1 thì chúng tôi chẳng còn nhắc tới cái công viên đó nữa. Giờ đi tới chắc nó sẽ khác nhiều, rất nhiều. Như thời gian cào xước hay bồi đắp, sửa sang mọi thứ. Rất có thể, khi tới đây vào một ngày con gái tôi sắp sửa vào lớp 1 thì chúng tôi, rất có thể, sẽ không còn nhìn thấy cái cầu trượt mà chúng tôi đã từng yêu thích nữa.
Con gái chúng tôi đã háo hức nhường nào khi tới đây. Khi tôi nói, cả nhà mình sẽ đi công viên vào ngày chủ nhật. Nó đã nhảy cẫng lên, ôm lấy cổ tôi, rồi hôn chụt lên đôi má tôi. Khi đó, vợ tôi đang bận túi bụi với những thứ trên bếp. Và tôi tin chắc rằng, cô ấy cũng sẽ rất vui.
Nhưng suy đi nghĩ lại thì cũng không hẳn, là lâu rồi không đi công viên. Hay nó như một phần thưởng cho con gái chúng tôi. Không. Không. Đơn giản vì tôi muốn vợ mình vui. Bởi tuần trước, tôi bắt đầu phát hiện ra cô ấy lén uống rượu và hút thuốc lá trong nhà vệ sinh. Khi đó, tôi đã bực mình biết nhường nào. Cô ấy cũng không tranh cãi gì trong chuyện này. Cô ấy nhận mọi lỗi lầm về mình và hứa sẽ không lén hút thuốc và uống rượu nữa. Tôi cũng cảm thấy hối hận biết bao khi đã quát mắng cô ấy. Sau đó, tôi xin lỗi cô. Và chúng tôi không hứa sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện đó nữa. Vợ tôi đã quá căng thẳng trong thời gian qua. Và điều tôi cần làm lúc này là thông cảm cho cô ấy.
Chiều ngày chủ nhật nên công viên khá đông người. Tôi nhớ, lúc tôi còn nhỏ nó đã được dựng lên, nghe đâu để kỷ niệm ngày giải phóng thành phố thoát khỏi chiến tranh, giành lại nền độc lập từ quân địch. Khi ấy, cũng chưa có nhiều người, hay hơn hết người ta chẳng thèm để ý tới nó là một cái công viên, hay vai trò của công viên ngày đó không phải là chỗ để người ta vui chơi như bây giờ.
Nhưng giờ đây, dĩ nhiên mọi thứ phải khác chứ! Khác rất nhiều là đằng khác, đôi khi chỉ như trong một cái nháy mắt và mọi thứ đều đổi thay. Khi mở to mắt ra và nhìn rõ mọi vật. Nhiều khi bạn phải thốt lên rằng, chao ôi, mọi thứ trôi nhanh như lũ ngựa chạy vậy.
Nói về lũ ngựa, tôi nhớ ngày trước, trong chính công viên này, chúng đã từng tồn tại thì phải. Có lần đi ngang qua công viên, tôi ngó qua thì chẳng thấy lũ ngựa đâu, những chiếc chuồng của chúng đã được dọn dẹp sạch sẽ thay vào đó là những con công sặc sỡ sắc màu, trông chúng thật kiêu ngạo vô cùng. Nhưng tôi vẫn thích lũ ngựa hơn, ở chúng, tôi thấy được vẻ đẹp của sự dũng mãnh và dẻo dai, can trường. Lần đó, tôi thấy có đôi chút hụt hẫng thật. Tôi dự định về tới nhà, tôi sẽ hỏi vợ tôi, xem cô ấy có biết người ta đã đưa lũ ngựa đi đâu không? Nhưng rồi, tôi cũng quên khuấy đi mất. Sau thời gian đó, tôi quên bẵng đi lũ ngựa, chúng không hề xuất hiện một dấu vết nào trong tâm trí của tôi nữa. Cho tới hôm nay, cùng với gia đình mình đi công viên, thì bất chợt những hình ảnh của chúng lại lóe lên trong tâm trí tôi. Sáng rõ. Tôi nhớ những thân hình hoàn mỹ mà óng ả ấy, sẽ hay ho biết bao nếu như chúng sải từng bước dài trên những cánh thảo nguyên rộng lớn, giống như ở Mông Cổ chẳng hạn.
"Anh có thấy lũ ngựa ở đâu không?" Vợ tôi quay sang hỏi khiến tôi hơi ngạc nhiên. Cô ấy vẫn nhớ những con ngựa đó. Tôi không ngờ.
Tôi chưa vội đáp lời mà ngước nhìn về phía con gái chúng tôi, con bé đang chơi với mấy cái đu quay hình các con vật. Nó cũng đang ngồi trên một con ngựa màu vàng với vẻ mặt phấn khích vô cùng.
Tôi quay sang nhìn vợ và trả lời:
"Anh cũng không thấy chúng ở đây nữa. Anh nhớ là nó nằm ở ngay tại vị trí của mấy con công sặc sỡ đó thì phải, nếu không nhầm".
Rồi tôi chỉ tay về chuồng của mấy con công đang thong thả bước từng bước trên mặt đất. Những cái chân nhỏ xíu và dài nhẳng. Chúng vẫn kiêu hãnh như thế đấy! Kiêu hãnh trong bộ lông sặc sỡ sắc màu đó. Thi thoảng con công đực xòe cái đuôi kiêu hãnh của mình ra thành hình dẻ quạt, như thể tán tỉnh ve vãn những con công cái với bộ lông trắng muốt.
"Thật tiếc. Vợ tôi ngao ngán thở dài. Khi không thể thấy những con ngựa đó nữa, dù em không thể nào hình dung chính xác về những con ngựa đó trông chúng nom như thế nào nữa, nhưng sự thật là em vẫn thích ngắm chúng. Em cứ tưởng chúng vẫn còn ở trong ngày chứ".
"Đã lâu rồi chúng ta không qua đây mà, mọi thứ phải thay đổi chứ. Em nhìn quanh đây mà xem, mọi thứ giờ trở nên khác xa rồi đúng không nào. Ngay chỗ chúng ta hay ngồi ngắm sao hay ngắm những con ngựa thôi cũng đã đổi khác rồi. Làm gì có cái kiểu cầu trượt như ngày xưa nữa".
Vợ tôi thở dài lần nữa, rồi im lặng một hồi. Con gái chúng tôi đã chuyển sang chơi cầu trượt cùng mấy đứa con nít trạc tuổi.
"Anh có tin rằng, lũ ngựa đã từng xuất hiện trong thành phố chưa, ý em là không phải giống như kiểu người ta
Ngôi trường làng nọ được sưởi ấm bằng lò than lớn và cũ kĩ . Một cậu bé có nhiệm vụ là mỗi sáng phải đến trường sớm đốt lửa lò sưởi ấm cho căn phòng trước khi thầy giáo và các bạn đến. Vào […]
Truyện ngắn
Khi Chúa Xuân nhớ ra chưa ghi tên người được nhận. Ngài đánh xe tứ mã quay lại thì chẳng được gì nữa. Mọi chuyện đều đã rồi! "Đây là ngôi nhà cuối cùng." Chúa Xuân đặt nốt những món qùa cuố[…]
Truyện ngắn
Người ta nói rằng ai được năm giọt mưa xuân chạm vào môi, người đó sẽ hạnh phúc. Mùa xuân nào Nhi cũng ngửa mặt đón mưa, những hạt mưa nhỏ và mịn, nhưng chưa bao giờ có đủ năm giọt chạm xuố[…]
Truyện ngắn
Con nhớ hôm ấy mẹ đã gói con trong chiếc mền mỏng manh và được bọc kín bởi một chiếc bì ni lông màu đen, mẹ nhẹ nhàng đặt con vào thùng rác, chúng đã làm chân tay con tê tái đôi môi con khô […]
Truyện ngắn
Những gì được gọi là "Hạnh phúc"
Sáu năm đã trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ những gì mà Thu đã dạy tôi về Hạnh phúc. Tôi đi khắp nơi và nói với mọi người về Hạnh phúc. Tôi kể cho những đứa trẻ có cảnh ngộ bất hạnh hơn cả tôi. G[…]
Truyện ngắn
Đã hơn một nghìn lần, Mai nghĩ đến chuyện ngoại tình. Chồng đã như thế, còn trông mong nỗi gì. Mai dạo này thường hay về thăm quê. Mỗi lần về quê, Mai đều tìm đến vợ tôi. Mẹ vợ tôi mất sớm[…]
Truyện ngắn
Người ăn xin không thể tin được vào tai mình. Không có một lý do gì để một người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo của một người ăn xin. Tại một xa xôi hẻo lánh, có nhiều lời đồn đại […]
Truyện ngắn
Có hai cậu bé nữa như thế ở làng này. Chúng nghèo lắm. Ông Jim nhà tôi cứ thích đổi chác, cho chúng quả đậu, táo, cà chua và những thứ khác. Cứ khi chúng giơ viên bi màu xanh ra, ông ấy lại […]
Truyện ngắn