
Người phụ nữ thông minh phân biệt ngựa
Bình chọn: 251
Bình chọn: 251
Dáng vóc và màu lông của hai con ngựa này hoàn toàn giống nhau, nhưng lại là hai mẹ con ngựa, nhìn vẻ bề ngoài của hai con ngựa khó mà phân biệt được đâu là ngựa mẹ và đâu là ngựa con.
***
Ngày xưa, ở Ấn Đô có hai tiểu quốc nọ, một tiểu quốc tên là Đặc Xoa Thi Lợi, tiểu quốc còn lại tên là Xá Vệ. Quan hệ giữa hai tiểu quốc rất xấu, thường xuyên xảy ra chiến tranh giành lãnh thổ.
Có một lần, quốc vương nước Đặc Xoa Thi Lợi muốn gây khó khăn cho quốc vương nước Xá Vệ, ông muốn xem thử trong nước có người tài hay không. Ông ta nghĩ: "Phải dùng cách nào mới có thể gây khó khăn cho người của nước Xá Vệ?".
Ông nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách rất hay, đó là phái một sứ giả mang đến nước Xá Vệ hai con ngựa cái.
Dáng vóc và màu lông của hai con ngựa này hoàn toàn giống nhau, nhưng lại là hai mẹ con ngựa, nhìn vẻ bề ngoài của hai con ngựa khó mà phân biệt được đâu là ngựa mẹ và đâu là ngựa con.
Sứ giả nước Đặc Xoa Thi Lợi mang đến nước Xá Vệ hai con ngựa này. Sau khi bái kiến quốc vương nước Xá Vệ, hắn ta chỉ vào hai con ngựa mà mình dắt đến nói với quốc vương nước Xá Vệ rằng: "Tâu bệ hạ, đây là hai con ngựa cái mà vua nước chúng tôi phái tôi mang đến, nếu như quý quốc có thể phân biệt được trong hai con ngựa cái này, đâu là ngựa mẹ và đâu là ngựa con, thì quả thật là người có tài năng hiếm có!". Nói xong, vẻ mặt của hắn ta có vẻ rất đắc ý.
Ánh mắt của quốc vương nước nước Xá Vệ và quần thần của ông ngay lập tức tập trung về phía hai con ngựa, nhìn con ngựa này rồi lại nhìn đến con ngựa kia, tất cả đầu ngựa, mình ngựa, lông ngựa quả thật giống y như đúc, làm sao có thể phân biệt đây?
Quốc vương nước Xá Vệ không muốn thừa nhận là mình không có cách phân biệt được, liền nói với quần thần: "Việc nhỏ như vậy trẫm giao cho các khanh xử lý đấy!".
Tất cả quần thần nhìn nhau, trên gương mặt của mỗi người đều lộ vẻ lúng túng, nhưng không ai muốn thừa nhận mình cũng không có cách nào phân biệt được.
Có mấy vị đại thần sờ nhè nhẹ vào hai con ngựa, thử tìm xem có điểm nào có thể phân biệt được không. Họ quan sát tỉ mỉ, từ tai cho đến chân, đùi, nhưng cũng không có cách nào phân biệt được.
Một vị đại thần nảy ra ý hay liền nói với quốc vương: "Muôn tâu bệ hạ, sứ giả nước Đặc Xoa Thi Lợi từ xa đến đây, lại mang theo hai con ngựa suốt chặng đường xa, gió cát mịt mù rất mệt mỏi cực khổ, hay là mời sứ giả đến trạm quán nghỉ ngơi dùng cơm. Việc phân biệt ngựa, đợi sau khi dùng cơm xong rồi hãy tiến hành, không biết ý của bệ hạ như thế nào?".
Quốc vương đang đau đầu vì chuyện cả triều đình không ai có thể phân biệt được hai con ngựa, trong lòng vừa bực bội vừa không biết làm sao, nghe vị đại thần nói như vậy thì rất mừng, như người sắp chết đuối vớt được phao, vội nói: "Chuẩn tấu! Các khanh hãy sắp xếp cho sứ giả nước Đặc Xoa Thi Lợi đến trạm quán nghỉ ngơi. Bãi triều!".
Không nói cũng biết, quốc vương sau khi về cung tức giận như thế nào; và không nói cũng biết sứ giả nước Đặc Xoa Thi Lợi nghỉ ngơi ở trạm quán như thế nào, trong lòng hắn ta chỉ muốn nhìn thấy chuyện cười của nước Xá Vệ.
Thật ra, trong triều đình nước Xá Vệ có một vị đại thần, tên là Lợi Kỳ Di. Hôm nay, ông cũng ờ trong triều, tận mắt chứng kiến quá trình sứ giả nước Đặc Xoa Thi Lợi yêu cầu nhận biết ngựa. Trong lòng ông hiểu rất rõ, đây hoàn toàn là trò bịp của quốc vương nước Đặc Xoa Thi Lợi, muốn chế giễu trong nước của quốc vương nước Xá Vệ không có người tài đức. Nhưng làm sao để giải quyết vấn đề này đây? Lợi Kỳ Di thật sự rất lo lắng. Ông nghĩ: "Các quan văn võ trong triều, bao gồm cả nhà vua và các cung tần mỹ nữ, ngày thường chỉ biết cưỡi ngựa, ngồi xe ngựa, làm sao mà biết phân biệt ngựa chứ? Quốc vương nước Đặc Xoa Thi Lợi biết được nhược điểm này, nên mới ra câu hỏi khó như vậy. Nếu như sau khi ăn cơm xong, vân không có người nào phân biệt được hai con ngựa, chẳng phải đã làm mất mặt nước Xá Vệ sao? Làm cách nào đây? Làm cách nào đây?".
Lợi Kỳ Di suy nghĩ suốt chặng đường về nhà, không ngừng lắc đầu than thở.
Người hầu mang cơm trưa đến, Lợi Kỳ Di buồn rầu ngồi đó không màng đến ăn uống.
Con dâu của ông ngồi bên cạnh nhìn thấy, lo lắng hỏi: "Hôm nay sau khi bãi triều về nhà, cha lại buồn rầu lo lắng như vậy? Phải chăng có chuyên gì làm cha lo lắng?".
Lợi Kỳ Di thở dài một tiếng nói: "Là một vấn đề Tất nan giải!". Rồi ông đem chuyện sứ giả nước Đặc Xoa Thi Lợi ra câu hỏi và yêu cầu nhận biết hai con ngựa kể lại từ đầu đến cuổì cho con dâu nghe.
Sau khi người con dâu nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi cười nói: "Việc này à! Xin cha hãy yên tâm mà dùng bữa đi, việc này không có gì khó, cha đừng lo lắng. Cha thử nghĩ xem, loài người có tình mẫu tử thì loài ngựa cũng vậy. Phân biệt ngựa mẹ, ngựa con, nếu không phân biệt được từ bên ngoài, thì hãy phân biệt bên trong mối quan hệ của chún
Cánh cửa mở rộng của thế giới?
Một anh bạn văn, anh T.N. Tiến, kể một câu chuyện thật mang nhiều ý nghĩa. Tại một trại dưỡng bệnh cho các em khuyết tật nơi anh làm việc, có 3 anh "mát giây", Mỹ nó gọi là mentally retard[…]
Truyện ngắn
Không nên thế. Hưng hư quá! Mại khe khẽ nói. Hưng chỉ hư thế thôi, làm gì nào? Và Hưng bế bổng Mại lên bằng đôi tay của một chàng trai hai mươi tám tuổi. ... Mại im lìm nhìn trần nhà. Tư[…]
Truyện ngắn
"Ực" nó cố nén nước bọt trong miệng lại, hai mắt nhắm nghiền lại, cái đầu nó cuối xuống lắc qua lắc lại thật mạnh nhiều lần cho thoát khỏi cái cảm giác thèm thuồng. Nhưng mỗi lần làm như vậy[…]
Truyện ngắn
Trên đời này, nếu có cuộc thi coi ai ghen tuông dữ nhất thì chắc vợ tôi thể nào cũng lọt vào Top 10, nếu không muốn nói có thể cô ấy sẽ chiếm ngôi vô địch. "Thí dụ em, anh và cô Sương – thí[…]
Truyện ngắn
Hân à, tại sao em lại... chép một bài hát vào trong bảng tự thuật của mình vậy? 1. Nếu để tả về bản thân mình, nó sẽ nói rất ngắn gọn và tẻ nhạt rằng: "Ngoài những thứ nổi bật ra thì chẳng […]
Truyện ngắn
Trời hôm ấy không có gì đặc biệt
Tôi chỉ nhớ năm đó cô giáo cho bài tập làm văn như sau "Chó là người bạn lâu đời nhất của con người, cho nên em hãy tả con chó nhà em đi còn chờ gì nữa." "Ví dụ, năm lớp ba tôi học chung lớ[…]
Sách Hay
Vị tết của những đứa con xa quê
Tối qua, nghe mẹ kể qua điện thoại rằng nhà mình cũng đang chuẩn bị mọi thứ để đón Tết, nào bánh chưng, nào kẹo, mứt, nào đào, nào mai... con cũng đã thấy Tết đang về, gần lắm. Đồng hồ đang[…]
Truyện ngắn
Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi bạn có được cả thế giới này trong tầm tay! 1. Thanh niên tình nguyện. Những giọt nắng vàng ấm áp của ngày h[…]
Truyện ngắn