
Người đẹp nhất trong tôi
Bình chọn: 298
Bình chọn: 298
(BlogRadio.Yn.Lt) Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp bố. Đơn giảm vì bố là người lao động chân tay, mà điều đó đồng nghĩa với việc ngoại hình của bố không lúc nào sang trọng.
***
"Sắp nghỉ chưa con? Bao giờ thì về?"
Là tin nhắn của bố, tôi thở dài ngao ngán, xóa tin đi và nhét điện thoại vào trong cặp. Trong khi mấy đứa bạn cùng phòng được bố mẹ gọi điện hỏi thăm liên tục thì bố thỉnh thoảng mới nhắn cho tôi vài tin. Mặc dù tôi đã đăng kí gói cước sinh viên cho bố và sử dụng trong cùng một mạng nhưng bố luôn như vậy, những tin nhắn ngắn gọn, chỉ bao gồm nội dung thật cần thiết.
Tôi lấy tay, khều chiếc mũ ở trên bàn, lững thững bước ra ngoài. Buổi sáng mùa hè, trời đã hơi nắng gắt, nhưng không khí vẫn còn dễ chịu lắm, mấy đám mây trắng trôi từ từ trên nền trời xanh vô tư lự tạo một cảm giác hết sức trong lành.
- Trang ơi, mày không chuẩn bị đồ mà về đi. Ra ngoài làm gì đấy?
Cái Nga, con bạn cùng phòng, vừa gấp quần áo cất vào cái ba lô đen kiểu con trai vừa nói vọng ra ngoài. Tôi không trả lời, tiếp tục bước ra khỏi phòng, đi dọc hành lang, tôi muốn đi đâu đó cho thoải mái. Về nhà ư? Tôi không muốn về.
Nhà tôi ở một ngôi làng thuộc tỉnh Nam Định nhưng cách xa thành phố vài chục kilomet. Xa đô thị, xa "văn minh" nên sự lạc hậu và quê mùa luôn tràn ngập trong gia đình từ khi tôi sinh ra đến khi tôi bước chân vào giảng đường đại học.
Tôi vốn cũng là một đứa học khá, lớp 3, tôi được huyện cho lên trường chuyên học nhưng bố tôi không đồng ý vì trường ở xa nhà vả lại ở tận trên đường quốc lộ nên không có điều kiện cho tôi đi học. Thế là tôi lại tiếp tục học nơi trường cũ và vị trí của tôi được nhường lại cho một đứa bạn cùng lớp. Lên cấp hai, cô giáo chủ nhiệm lớp 7 của tôi ngỏ ý khuyên tôi nên tập trung học một vài môn chính để thi vào trường THPT chuyên Lê Hồng Phong. Trước đó, tôi không hề biết đến Lê Hồng Phong là trường như thế nào. Nhưng từ đó tôi luôn khao khát rồi một ngày sẽ được học dưới mái trường ấy.
Lớp 8 cô giáo nói tôi cần phải đi học thêm kiến thức nâng cao nếu muốn thi vào trường thpt Lê Hồng Phong. Bấy giờ tôi mới kể cho bố mẹ nghe về những gì cô giáo nói. Bố không ủng hộ mà chỉ gạt đi: "Học thêm tận trên phố thì xa lắm, bố lại bận, không đưa đi được đâu. Thôi, học được đến đâu thì học."
Vậy là tôi không đi học thêm nhưng bao ước mơ thì vẫn thầm ấp ủ. Lớp 9, tôi dự thi violypic cấp tỉnh và kha khá thành tích đạt được cộng thêm thầy giáo chủ nhiệm thuyết phục, bố đồng ý đưa tôi đi dự kì thi tuyển sinh vào lớp 10 của trường thpt chuyên Lê Hồng Phong. Nhưng tôi không hy vọng nhiều vì lượng kiến thức nâng cao tôi hoàn toàn thiếu hụt. Và đúng như những gì tôi lo sợ, tôi không đủ điểm đỗ.
Tôi về trường huyện thi. Ngày xem số báo danh, tôi gặp lại cậu bạn học cùng tôi hồi cấp 1, người đã thay tôi lên trường chuyên học. Cậu ấy khoe cậu đỗ top đầu lớp Anh ở trường Lê Hồng Phong. Tôi cười nhạt, lòng buồn rười rượi. Và cho đến tận bây giờ, bất cứ khi nào nghĩ về con đường học vấn tôi lại thấy hận bố. Nếu tôi có một người bố tốt hơn thì có lẽ bây giờ mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều...
Tôi đội mũ lên đầu, bước chầm chậm trên vỉa hè đông người qua lại. Tôi rẽ vào hàng xôi quen thuộc. Cầm gói xôi trên tay, tôi hít hà hơi nóng, hơi toát mồ hôi, mùa này ăn xôi thật là không thích hợp.
- Sao thế? Nóng lắm à con?
Bà hàng xôi cầm cái quạt nan phe phẩy cho tôi, tôi là khách quen mà, hơn nữa bà ấy cũng quý tôi hơn hết thảy.
- Bà ơi, cho một gói xôi.
Một người đàn ông đưa con đi học, dừng xe máy lại, ngồi trên xe đưa tiền xuống cho bà. Nhận lấy gói xôi, ông đưa cho cô con gái nhỏ đang ngồi phía sau, đợi cho con cất xôi vào trong cặp ông hỏi:
- Xong chưa con?
- Dạ, xong rồi bố ạ.
Lúc ấy người đàn ông mới tiếp tục đi.
- Sao họ luôn bận rộn thế nhỉ? – Tôi lẩm bẩm.
- Cuộc sống mà con.
Bà hàng xôi lại cầm quạt phe phẩy cho tôi.
- Nếu sống một mình thì ai mà chẳng muốn nhàn rỗi, người ta có vội vàng hay bận rộn cũng chỉ vì con cái cả. Thế, ở nhà con dưới ấy đã gặt chưa?
- Dạ, rồi bà ạ.
- Chắc bố mẹ ở nhà lại bận lắm đây.
Bà ấy đặt quạt xuống, rót một cốc nước chè tươi đặt nhẹ gần chỗ tôi. Thời điểm này, chắc ở nhà gặt xong cả rồi, đang chuẩn bị để vào vụ cấy. Bố tôi lúc này bận chắc rồi. Một năm có 365 ngày thì bố dành một nửa thười gian để đồng hành cùng chiếc máy cày phơi lưng ngoài đồng ruộng. Nửa thời gian còn lại bố đi kiếm việc làm thêm ở bất cứ nơi nào có thể. Bố hầu như không có ở nhà. Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp bố. Đơn giảm vì bố là người lao động chân tay, mà điều đó đồng nghĩa với việc ngoại hình của bố không lúc nào sang trọng. Có đôi lần bạn bè hỏi tôi:
- Bố cậu làm nghề gì?
Tôi chỉ cười nhạt, nói tôi không rõ, chỉ biết bố luôn phải đi xa, rồi cố lảng sang chủ đề khác. Bố thường xuyê
Thế là ước nguyện mua tặng cha một bộ áo quần mới của tôi không thành. Tôi ân hận vô cùng. Cha tôi mất đã lâu lắm rồi. Ông mất vào một ngày giữa mùa Đông năm 1983 bởi một cơn bạo bệnh. Đã 2[…]
Truyện ngắn
Ngày nào cậu cũng đến như mang cả thế giới đến cho tớ, hôm thì những hạt mưa đầu tháng sáu, hương vị của ánh nắng, của mái ngói.. Đã hai năm tớ nằm trong căn phòng trống này, khắp nơi một m[…]
Truyện ngắn
Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả??? Mẹ My lườm My một cái rồi kéo tay My, lôi đi đến chỗ chiếc xe. Tiếng trống trường vang lên từ hồi nào rồi. Trời nắng, chiếu xuống đường, chỉ để l[…]
Truyện ngắn
Vậy là chồng chị Tư chết thiệt rồi. Nghe đâu chết vì ăn nhầm mấy cái nấm độc gì đó. Cũng chưa biết rõ nữa. Nhưng biết chắc là nhà chị không lo nổi đám ma. "Thôi thì hàng xóm người góp một […]
Truyện ngắn
Trên con đường đi của con bây giờ chẳng có Ba thế nhưng con chưa bao giờ yếu đuối, con vẫn luôn luôn cố gắng và cố gắng. < viết cho một ngày tự dưng sóng mũi cay cay, mắt nhòe đi vì....NHỚ>[…]
Tâm Sự
Ở Hà Nội, dễ thấy cảnh những nhóm bạn trẻ ăn mặc đẹp, ngồi trầm tư trong quán cà phê hoặc ở vỉa hè. Họ có thể ngồi xì xụp ăn phở trên ghế đẩu nhựa xanh đỏ, có thể gác chân trên ghế mây, tay […]
Truyện Blog
Thế cũng tốt, tôi không muốn bạn bè tôi gặp bố. Đơn giảm vì bố là người lao động chân tay, mà điều đó đồng nghĩa với việc ngoại hình của bố không lúc nào sang trọng. "Sắp nghỉ chưa con? Bao[…]
Truyện ngắn
Cô và anh từng có khoảng thời gian yêu nhau say đắm nhưng giờ cô đã quyết định dừng lại. Anh không bất ngờ và đón nhận hai tiếng "chia tay" một cách thản nhiên. Cô biết cô đã làm đúng vì từ […]
Tâm Sự