
Người bới rác
Bình chọn: 232
Bình chọn: 232
Chiếc xe đạp đích xác là của người bảo vệ, nó đã bị mất từ hai hôm nay. Nhưng công an cũng tin rằng Bát Quý không phải là kẻ trộm cắp, và hỏi ông là người ở đâu? Bát Quý đáp:
- Tôi là người ở nhà quê, cách đây rất xa.
Công an đòi ông cho xem chứng minh thư, Bát Quý làm gì có chứng minh thư? Công an lại hỏi ông giấy tạm trú, Bát Quý cũng làm gì có giấy tạm trú? Họ hỏi ông, hiện đang ở đâu? Bát Quý nói:
- Cứ chỗ nào ngủ được thì ngủ!
Thì ra, ông là người "ba không", cần kiểm tra nghiêm ngặt của thành phố này. Công an chuyển ông vào nhà gọi là "thu dung tạm giữ", bảo rằng, trong vòng ba hôm, sẽ thông báo cho người nhà, đến đón về... Vợ của Bát Quý đã qua đời từ hăm nhăm năm trước, ông có hai người con, thì người con lớn đã mắc bệnh lao từ mươi năm nay, người con thứ hai đang học thi thạc sĩ ở Bắc Kinh, ông ra thành phố kiếm tiền để chu cấp cho các con, tức là cho con lớn chữa bệnh, cho con nhỏ ăn học...
Ông ngồi mèm, bó gối, trong nhà tạm giữ, suy nghĩ rất nhiều, ông cảm thấy, trong cuộc sống, dù là có đi đến đâu cũng là sự công bằng của cái số cả. Nhưng có chỗ, ông còn rất lấy làm chua xót, là thứ nhất, người thanh niên kia đã lừa dối ông, thứ hai là người bảo vệ đã gọi ông là tên trộm cắp. Ông không phân biệt được thế nào là nhà tạm giữ với nhà tù, chỉ biết rằng mình, hiện nay đang bị giam giữ, và chỉ có người xấu mới bị giam giữ mà thôi, ông cảm thấy như mình đúng là kẻ phạm tội, thật không còn mặt mũi nào, mà đi gặp ai nữa...
Ông chỉ ở trong nhà tạm giữ có một ngày, công an đã thả ông ra... Lúc này, Bát Quý mới chảy nước mắt, cảm ơn không hết lời những người công an. Sau đó, ông lại tiếp tục đi bới rác ở thành phố này.
Vào một buổi chiều bảng lảng nửa tháng sau, Bát Quý đi bán rác, rồi quay trở về chỗ, vẫn là nơi "tạm trú" của ông. Khi ông đi qua một ngõ hẻm, nhìn thấy trong một góc tường khuất, một người mặt mũi đầm đìa máu me, nằm còng queo tại đó, như đã chết, Bát Quý bước gần lại để nhìn cho rõ! Trời đất ơi! Đó chính là cậu thanh niên đã bán xe đạp cho ông. Tuổi trẻ, còn dại mà!
Ông lấy tay đặt vào mũi cậu ta, vẫn còn thở. Bát Quý buông một tiếng thở dài, đứng lặng một lát, và như trút nỗi bực dọc ra với ai đó: - Người đấy...
Ông vất vả lắm mới đặt được cậu thanh niên lên lưng, cõng thẳng tới bệnh viện. Cậu thanh niên, khi lại ăn cắp xe đạp, bị bắt quả tang, và phải ăn một trận đòn đau. Bốn trăm tệ tiền viện phí, điều trị, Bát Quý phải trả đủ.
Khi cậu thanh niên tỉnh lại trên giường bệnh, nhìn thấy Bát Quý, cậu sợ hãi co dúm vào một góc giường, đau đớn, vò đầu bứt tai khốn khổ. Người y tá nói cho cậu biết:
- Đây là ông lão đã cõng cậu tới bệnh viện.
Cậu thanh niên bật dậy, từ trên giường tụt xuống, quỳ dưới đất, khấu đầu, lễ Bát Quý. Bát Quý kéo cậu ta đứng dậy, trong lòng đau như dao cắt nói: - Người đấy!
Cậu thanh niên thấy mình như không còn đất dung thân, nên nói lại cho Bát Quý nghe về thân thế mình: Cậu ta là người của thành phố này, mồ côi, lang thang, không có nhà cửa gì, ngay từ năm 15 tuổi đã phải đi làm thuê làm mướn kiếm sống, nhưng vì năm ngón tay bị co quắp, khoèo lại như thế, nên mỗi nơi, chỉ làm được vài ba ngày, là đã bị người ta đuổi việc. Cậu ta thấy sống không nổi, nên đành phải đi đánh cắp xe đạp. Nhưng là mới đi trộm cắp, chiếc xe bán cho Bát Quý là chiếc xe đầu tiên cậu đánh cắp được, khi đi ăn trộm chiếc xe thứ hai, thì bị bắt, và bị đánh...
Bát Quý nói: - Người càng phải chịu đau khổ nhiều, lại càng phải nghĩ nhiều tới cái đức!
Cậu thanh niên khóc không thành tiếng. Mấy ngày sau, cậu thanh niên khoèo năm ngón tay được xuất viện...
Từ đó... sau lưng Bát Quý, bao giờ cũng có một cậu thanh niên mười tám mười chín tuổi đi theo, họ cùng nhau đi bới rác, cùng nhau đi ăn uống, đến tối lại cùng nhau chui vào chiếc chăn bông cũ rách, của Bát Quý mang theo từ dưới quê lên. Trước khi đi ngủ, bao giờ Bát Quý cũng nằm cho cậu thanh niên đấm lưng hộ. Số tiền bán rác bới được cũng chia đôi.
Người thanh niên nhanh chóng trả được, ngoài số tiền 400 tệ viện phí do Bát Quý trả hộ, còn trả thêm cả 100 tệ tiền chiếc xe đạp nữa, sau đó ngoài việc chi tiêu cho ăn uống, sinh hoạt, không đáng bao nhiêu, cậu thanh niên còn có tiền để dành.
Cậu thanh niên nói: - Ông ơi! Vài ba năm nữa, con sẽ cưới vợ, thành gia thất...
Bát Quý cười khùng khục... Bát Quý cũng cảm thấy hạnh phúc.
Vào một ngày Sam ra đi trong tuyệt vọng. Khi Jason nhận được tin báo về tang lễ của Sam, bác sĩ Berkeley đưa cho cậu ta một bức thư với một khuôn mặt đầy nét khó hiểu và nói: "Cái này là của[…]
Truyện ngắn
Nếu con chết, mẹ có buồn không?
Ki tao ăn với mày nhé! Nó bốc một nắm cơm cho lên mồm ăn vội, rồi lại miếng nữa. Mùa đông những cơn gió lạnh đang gào thét, rít mạnh trên những cao nguyên đất đỏ badan. Ở nơi đây mùa hè nắ[…]
Truyện ngắn
Tôi ghét gia đình tôi! Phải, tôi ghét căn nhà tôi đang sống, tôi ghét cái giường tôi đang ngủ, tôi ghét cái bàn ăn, tôi ghét cái nhà tắm, thậm chí cái toilet,... Tôi ghét tất cả mọi thứ. Bở[…]
Truyện ngắn
Bệnh viện lớn hay trạm xá thì có gì khác nhau, chỉ cần hàng ngày được khoác áo blouse và tận tâm với nghề thì ở đâu cũng vậy. Tôi đang loay hoay toát hết mồ hôi với cái ổ khóa "phản chủ" th[…]
Truyện ngắn
Mọi chuyện không còn bình yên nữa khi mà một hôm, Tôi nhận được một giấy mời ra xã xác nhận có người tố cáo tôi cố ý gây thương tích và bỏ trốn. Khoảng giữa trưa, những tia nắng từ trên cao[…]
Truyện ngắn
Ba đi làm về rất muộn, mãi tới hơn 10h tối tiếng xe của ba mới dừng lại ở cổng. Người ra đón ba không phải là đám con chân dài vai rộng của chúng tôi, mà là mẹ tôi. Tôi nghe mẹ trách yêu: […]
Truyện Blog
Tôi vẫn thích ngồi nghe em đệm một vài bản nhạc mỗi khi, nhưng dường như càng lúc em càng chẳng mang lại điều gì mới mẻ. Bằng cách nào đó, từ cơn mưa của buổi tối cuối cùng tháng 5 mà tôi v[…]
Truyện Blog
THẾ NÀO LÀ NHỤC QUỐC THỂ? Câu chuyện thứ nhất: Ngày tôi còn là sinh viên, tôi thỉnh thoảng đưa các bác giám đốc Hàn Quốc đi tour Hà Nội sau khi kết thúc công việc. Mới đi làm được chưa l[…]
Truyện ngắn
Phải qua bao nhiêu lời hứa ta mới đủ tin yêu?
Có những thứ qua thời gian sẽ chẳng thể nào giữ được dáng vẻ ban đầu của mình, hoặc là dòng đời xô bồ cứ vội vã cuốn đi một điều gì đó nhưng lại để sót lại những giá trị căn nguyên của nó. P[…]
Truyện Blog