
Ngón út bàn tay trái
Bình chọn: 347
Bình chọn: 347
Mấy ngày sau biến cố mưa đá, một buổi sáng ngồi nhún nhảy như cưỡi ngựa trên băng ghế cũ cạnh thư viện, bất chợt tôi hỏi Quân: "Có chuyện gì xảy ra với cậu à?" Cậu ta ngạc nhiên: "Không! Tớ bình thường!" Thu hết can đảm, tôi tiếp tục: "Còn Thùy Anh? Bạn ấy mấy hôm nay có vẻ buồn..." Đầu ghế bên Quân ngưng bặt. Để che dấu bối rối, tôi "phi ngựa" cật lực. Đoạn ghế sắp gãy giữa hai đứa nghiến ken két khó chịu. Bỗng dưng Quân nói rành mạch: "Sắp đến kỳ thi vào đội tuyển Hóa quốc gia rồi. Tớ phải học ra hồn và đi phòng thí nghiệm thật nghiêm chỉnh. Chẳng có gì được phép phân tán đầu óc tớ lúc này. Tớ đã quyết định bỏ qua mấy chuyện ít quan trọng. Quá đúng, phải không?"- Chợt Quân nhướng mắt – "Nhưng này, tại sao cậu lại quan tâm cánh con gái chứ?" Đến lượt tôi nín thinh. Chuỗi phương trình hoàn hảo có một sơ suất nhỏ. Trong giải thích ổn thỏa của bạn thân, lẫn vào chút tàn nhẫn mơ hồ.
3.
Rời mắt khỏi màn hình máy tính, giọng nói vang lên của mẹ khiến tôi suýt nhảy dựng trên cái ghế mềm kê cạnh điện thoại:
- Mẹ thấy con thường lơ đãng, giật thót như một tội phạm bị bắt quả tang.
- Tháng sau là kỳ thi toàn quốc gia- Tôi lúng búng tìm một lời giải thích khả dĩ.
- Mọi thứ sẽ dễ chịu nếu đầu óc con dễ chịu- Mẹ mỉm cười- Đừng xem cuộc thi như một áp lực. Nó có thể làm hỏng nhiều thứ hơn con tưởng.
- Vâng, con hiểu- Tôi thở nhẹ. Tôi đã nói dối. Và mẹ không phát hiện ra. Tôi xoay câu chuyện sang hướng khác- Gần đây mẹ có tham gia điều tra vụ án nào không?
- Một vài vụ đơn giản ở phần hiện trường và diễn biến tình tiết. Nhưng theo kinh nghiệm, bên tổ điều tra sẽ vất vả khi truy tìm nguyên cớ sâu xa của mấy vụ như thế...
Tôi chỉ lờ mờ hiểu vấn đề. Dán mắt vào quyển Hóa hữu cơ, nhưng tai tôi vểnh to như cánh buồm chờ điện thoại. Đúng 7h30. Chuông vang lên tiếng reo duy nhất, như ai đó bấm nhầm số. "Con có việc ra ngoài chừng một giờ. Đi mượn sách..."- Tôi nói dối lần thứ hai trong một buổi tối. Mẹ nhìn theo tôi vội vã lao ra cửa, nheo mắt tò mò.
Tôi đi bộ về phía vườn hoa công cộng. Buổi tối đông đúc. Trong vườn hoa, bọn trẻ con chạy đuổi, hét lanh lảnh. Tôi nhìn quanh. Ẩn hiện những chiếc bập bênh, đu quay trong ánh sáng cột đèn pháo hoa. Chúng chuyển động như các món đồ chơi xa xăm thần tiên. "Tôi ở đây, Lâm!"- Trên trụ gạch tường rào, Thùy Anh khe khẽ gọi. Như những lần trước, cả hai đứa ra trạm đón xe bus. Xe bus vào giờ này vắng vẻ, giống như chiếc hộp dài đựng đầy ánh sáng trôi trên đường. Chúng tôi mua vé, ngồi cách nhau một chút trên băng ghế, tha hồ nói chuyện. Cho đến khi xe đến trạm cuối rồi vòng lại gần nhà tôi, chỉ một giờ trôi qua. Đó là cuộc đi chơi lạ lùng trong buổi tối mùa hè. Mãi sau này tôi mới biết. Còn khi ấy, tôi chỉ mải nghĩ ngợi xem sẽ nói với Thùy Anh câu gì, trả lời các câu hỏi đột ngột của cô bạn ra sao, cả thi thoảng làm thế nào nhìn vội sang mà cô không nhận thấy.
Vốn liếng chuyện kể của tôi hạn hẹp kinh khủng. Rốt cuộc, để cứu vãn tình thế, tôi mang ra một số vụ án mẹ tôi từng tham gia khám nghiệm- những logic khoa học bất ngờ tôi nhớ rõ từng chi tiết. Thùy Anh thích các câu chuyện như vậy. Khi xuống xe, thế nào cô cũng hỏi: "Còn nữa không?" Tôi gật đầu."Ngày mốt, Lâm sẽ kể nữa nhé?" "Được, mình còn biết khối!"- Thật lạ lùng, các vụ án kể trên xe bus khiến thùy Anh quên đi nỗi buồn tủi bị bỏ rơi. Và tôi quên mất đi mình chỉ là thằng con trai kém tự tin, học lệch, mái tóc bù xù, đôi vai gầy kheo khư và cặp mắt kính to xụ...
- Bạn kể vụ án nào mới đi! – Hôm nay, vừa leo lên xe, Thùy Anh lập tức đề nghị háo hức.
- Những dấu hiệu đơn giản lại che giấu các nguyên cớ khó giải quyết- tôi lặp lại lời mẹ sau khi kể cho cô bạn nghe một vụ đánh cắp. Thùy Anh không trả lời tươi vui như thường khi. Không ngờ được, mặt cô bạn ướt nhoèn nước. Tôi cuống quýt:
- Sao vậy?
- Còn điều đơn giản có thể giải quyết một mình, mình lại làm cho rối beng lên...- Thùy Anh thì thào- Lâm, bạn đã phiền hà vì mình biết bao.
"Phiền hà ư? Tôi không nhận ra điều đó. Vấp ngã, xây xước, bạn đã nghĩ đến tôi, đã gọi điện cho tôi. Và tôi đâu chỉ mạng tôi ra cho bạn. Tôi còn nhận ra một tôi khác, vững chãi hơn, biết kiên nhẫn, lắng nghe..."- Tất cả chuỗi suy nghĩ đến trong đầu tôi, tỏa sáng lặng lẽ. Tuy vậy, tôi chỉ có thể nói thật bình thường:
- Đã đến lúc bạn không cần tôi nữa rồi, đúng không?
Thùy Anh cầm ngón tay út bàn tay trái của tôi. Rất lâu. Cả hai im lặng trong chiếc xe đựng đầy ánh sáng trắng không ngừng chuyển động . Tôi về nhà. Đúng 8h30. Mẹ không hỏi gì cả. Ngồi lọt thỏm ttrtong chiếc ghế mềm, tôi ngoảnh nhìn cái điện thoại lúc này tựa như con tàu không gian đến từ hành tinh xa xăm. Nhưng nó nín thinh.
4.
Quân và tôi lọt vào danh sách đội tuyển Hóa quốc gia. Chúng tôi dốc hết tiền tiết kiệm, đi chơi điện tử thỏa
Một hôm, cô quyết định tỏ tình, mơ ước xây dựng một gia đình với anh. Cô rủ anh đi ăn khuya, trên đường về cô ôm anh và nói rằng cô yêu anh. Anh im lặng không nói gì. Thứ Hai, ngày 06.06.20[…]
Truyện ngắn
Chẳng biết rồi ngày mai sẽ ra sao nhưng Hương thấy làm dâu họ Cà Mảy, làm vợ Pản được như thế này là hạnh phúc lắm rồi, dù có chuyện gì xảy ra cô biết chắc chắn sẽ không bao giờ Pản bỏ cô lạ[…]
Truyện ngắn
Tối hôm đó, nửa đêm chồng dựng vợ dậy mặc cho vợ đang ngủ rất ngon chỉ để nói một câu: "Vợ nên xem lại đầu tóc, cách ăn mặc của mình, xem thử có giống phu nhân của một người thành đạt không,[…]
Truyện ngắn
Có một câu chuyện cổ kể về một người theo đạo Do Thái mà lại rất thích chơi gôn. Vào một ngày Sabbath nọ, ông ta thèm được chơi gôn quá.Nhưng tín ngưỡng Do Thái yêu cầu các tín đồ phải nghỉ[…]
Truyện ngắn
Kiếp sau vẫn nguyện làm chồng em
Cô vốn không bị điên. Năm đó cô 23 tuổi, rất trẻ. Người ta nói nhan sắc cô vào loại bình thường. Năm đó cô đem lòng yêu anh. Anh 23 tuổi, có chút danh tiếng, rất tài hoa và là người tình lý […]
Truyện ngắn
20h30phút, nó vừa kết thúc một cuộc gọi về nhà, và cũng như những lần khác sau khi nói chuyện với mẹ nó muốn được chuyển máy cho cha, nhưng cũng như bao lần trước đó cuộc gọi luôn kết thúc k[…]
Truyện ngắn
Nhiều đàn ông kể chuyện có nhiều em sẵn sàng chết vì mình, có nhiều em hẹn hò mình đến tận kiếp sau. Thật ra đó là khi các em tuyên bố: "Phải yêu anh thì thà chết còn hơn" hay "Em không yêu […]
Truyện Blog
Thế nhưng giờ đây dù đã hết sức cảnh giác, hắn bỗng hoảng hồn khi lần tìm mãi mà cái túi vải không còn chỗ cũ. Hắn được má giao nhiệm vụ đưa em gái lên TP dự thi đại học. Quãng đường từ miề[…]
Truyện ngắn
Đàn ông là gì chúng ta biết rồi. Nếu chưa biết có thể soi gương hoặc nhìn sang người bên cạnh hoặc nhìn sang nhà hàng xóm. Còn hàng hiệu là gì? Hàng hiệu nói một cách nôm na và theo nhịp ra[…]
Truyện Blog