/p'>
- Có ai đó đã nói với tớ, tình bạn là thứ tình cảm vô giá, trong cuộc đời này có thể bạn gặp vô số người bạn nhưng chỉ có vài người bạn gọi là bạn thân. Nếu bạn không chịu mở lòng thì ai đó sẽ chẳng bao giờ biết cách bước vào tâm hồn bạn như thế nào vì hạnh phúc phải là sự hoán đổi giữa cho và nhận, và chẳng ai có thể vui vẻ thật sự nếu không có bạn thân. Cậu có tin điều đó không Uyên?
Nhỏ im lặng nhìn Nam rồi lém lỉnh hỏi:
- Thế cậu có muốn làm "thân" với tớ không?
Nam liếc nhìn nhỏ rồi khẽ cười:
- Nếu không muốn thì chẳng ai lại đồng ý dạy một con nhỏ cực kì "dốt" và "lười" đâu ngốc ạ?
Thế rồi chẳng cần nói gì thêm, cả hai chợt nhìn nhau rồi bật cười, tiếng cười theo gió chiều vang rộng cả góc sân.
3. Vì chúng ta thích nhau!
Dù đã trải qua một thời gian đủ dài để quen, nhưng nhỏ vẫn có chút mơ hồ, không tin nổi. Từ việc giờ này ở đây, bên cạnh Nam cho đến việc người bạn thân bây giờ của nhỏ chính là cậu ấy.
Nhỏ không biết với người khác thì bạn thân có được xem như người trong gia đình không nhưng nhỏ biết một điều là ngoài bố mẹ ra, Nam là người đầu tiên tốt với nhỏ như thế. Cậu ấy luôn kiên nhẫn ngồi nghe nhỏ nói đủ mọi chuyện trên đời, để nhỏ mè nheo, hay sẵn sàng đưa nhỏ đi cùng trời cuối đất mỗi khi nhỏ than buồn và đưa nhỏ về nhà mỗi khi nhỏ bảo nhớ mẹ. Cậu ấy cũng lo lắng cho nhỏ giống như một thành viên trong gia đình, chăm sóc khi nhỏ bị ốm và chiều theo những sở thích gàn dở nhất của nhỏ. Nhỏ đoán Nam chính là một điều kì diệu và tuyệt vời nào đó. Ở bên cậu ấy, nhỏ thấy vui vẻ, bình yên và rất thú vị, nó giống như cảm giác khi bạn có được cả thế giới này trong tầm tay!
Dạo gần đây, nhỏ bắt đầu nhận thấy sự khác lạ trong tình bạn với Nam khi một lần Nam bất chấp nguy hiểm ôm lấy nhỏ vì để tránh một chiếc xe máy đang chạy trờ tới. Cái cảm giác lúc ấy nhỏ không sao quên được, nó rất ấm áp, ấm hơn cả khi nhỏ khoác trên mình một chiếc áo len thật dày vào mùa đông. Lúc đó nhỏ sợ tái cả mặt nhưng nhỏ tin, tim nhỏ bị Nam đánh gục cũng bởi giây phút ấy.
Những ngày sau đó, nhỏ cứ hay đỏ mặt còn trái tim thì như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mỗi khi Nam nắm tay nhỏ nên nhỏ luôn cố tình ngồi xa Nam một chút hay không dám nhìn vào ánh mắt, nụ cười mỗi khi Nam nói chuyện. Nhỏ thấy bối rối thật sự, nhỏ không biết phải nói với Nam thế nào về những thứ cảm xúc ấy và liệu cậu ấy có chấp nhận, mọi việc cứ rối tung và nhỏ chợt nghĩ cách tốt nhất là nên im lặng. Nhỏ thấy khổ sở vô cùng nhưng cũng không có cách nào dứt ra được những thứ cảm xúc ấy.
***
Sài Gòn một ngày mưa!
Nhỏ ngồi bên hiên nhà, lặng ngắm rồi đưa tay hứng lấy những giọt mưa đang rơi tí tách mà nghe lòng buồn bã. Nam đã đi thực tế được vài ngày nay nên nhỏ phải tự một mình đến trường, tự làm mọi thứ. Một cảm giác cô đơn, hụt hẫng cứ len lỏi vào tim. Sáng nay vì mãi chạy theo xe buýt, không để ý nên nhỏ bị ngã trẹo chân cộng thêm việc vừa được thông báo điểm thi không như mong đợi làm nhỏ muốn khóc òa lên. Giá như lúc này có Nam thì tốt biết mấy!
Nhỏ muốn gọi cho Nam để than thở hay mè nheo như trước giờ nhỏ vẫn thường làm nhưng lại không thể. Nhỏ sợ... sợ cái cảm giác đối diện với Nam, sợ cái cách cậu ấy cứ vô tư chăm lo cho nhỏ và trên hết là sự đè nén một cảm giác yêu thương ngút ngàn.
Mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, từng cơn gió mạnh cứ thổi làm giật tung tấm rèm cửa. Nhỏ đang loay hoay kéo tấm kính cửa sổ lại thì mất điện. Nhỏ nhìn bóng đêm đầy sợ hãi, nhỏ đang tưởng tượng bóng tối như con quái vật khổng lồ chỉ chực chờ để vồ lấy nhỏ, nhỏ sợ đến mức không đủ can đảm bước đến đóng cánh cửa phòng. Nhỏ đi đến giường, ôm gối vào lòng, run rẩy.
Tiếng sấm chớp vang lên bất ngờ như muốn xé toạc bầu trời, cùng lúc cánh cửa bị gió thổi đập vào tường nghe chát chúa. Nhỏ hét lên kinh hoàng.
Trong khoảnh khắc, một cái bóng đen ùa vào phòng ôm chặt lấy nhỏ. Người nhỏ như mềm nhũn ra vì sợ và cứ thế nhắm chặt mắt lại khóc nấc lên cho đến khi cảm nhận được vòng tay ấm nóng đang siết chặt vai nhỏ và giọng nói quen thuộc:
- Là tớ đây, ngốc ạ!
Nhỏ từ từ mở mắt nhìn mái tóc còn ướt đẫm nước mưa của Nam, giọng nghẹn ngào:
- Là cậu thật sao, cuối cùng cậu cũng đến...Rồi bất ngờ ôm chầm lấy Nam.
Vô tình ánh mắt Nam chạm phải đôi chân đang sưng tấy lên của nhỏ, Nam thấy lòng xót xa, bất giác cậu đưa tay chạm khẽ vào vết thương:
- Trời ạ, có đau lắm không?
- Ko. Nhỏ lắc đầu mà nước mắt cứ chảy dài
- Đi đứng làm sao mà lại bị thế này?
- Tớ mãi chạy theo xe buýt nên bị té...
- Cậu ngốc thế, sao không chịu gọi cho tớ, lúc nào cũng không biết tự lo cho bản thân- Dù thương lắm nhưng Nam không hiểu sao mình lại to tiếng mắng nhỏ
- Tớ biết tớ ngốc nhưng tớ cũng cố làm mọi thứ... tớ biết mình là kẻ vô dụng mà. Nhỏ lại khóc nấc lên
Nam đâu có ý đó chứ, chỉ là Nam lo cho nhỏ nên giận thôi. Nam xoay qua ôm nhỏ vào lòng, khẽ vuốt tóc nhỏ:
- Tớ xin lỗi. Ngốc đừng khóc nữa nhé! Nín đi mà! Hứa với tớ là sau này không được như thế nữa và phải nói với