
Mùa bằng lăng
Bình chọn: 311
Bình chọn: 311
Ngày hôm sau tôi đến lớp với khuôn mặt mất ngủ nhưng rất vui vẻ. Tung tăng chạy vào lớp, tôi ngồi vào chỗ thì thấy ngay gương mặt cậu ta. Tôi cười rất tươi với cậu ta. Tôi đang định lấy quà đưa cho cậu ta thì thấy Hà cầm một hộp quà cũng đang tung tăng đi đến bàn tôi.
- Chúc mừng sinh nhật Trí!
Hà cười tươi rói đặt quà xuống bàn. Tuy chưa có gì chính thức nhưng lớp tôi đều hiểu là Hà thích Trí. Còn Trí thì mấy lần tôi hỏi đều thờ ơ lảng đi.
- Cảm ơn!
Trí nhìn hộp quà rồi nói. Tôi cũng nhìn hộp quà. Gói đẹp quá! Giấy gói màu xanh lá, nhìn đẹp đẽ vuông vắn, còn cả cái nơ đính trên hộp nhìn rất tuyệt.
- Là tớ tự gói để tặng cậu đấy! Mở cẩn thận nhé!
Hà cẩn trọng dặn dò.
- Ừ! Tớ sẽ bóc quà cẩn thận!
Trí gật đầu. Tôi nghe hai người nói chuyện cũng không lên tiếng. Sau đó Hà về chỗ.
- Quà của tôi đâu?
Trí đưa tay ra trước mặt tôi. Tôi vô thức nắm chặt cái cặp của mình.
- Tôi...không nhớ hôm nay sinh nhật ông. Xin lỗi nha! Ông mở quà đi!
Tôi nhớ tới gói quà nham nhở của mình, quyết định sẽ không tự làm mất mặt.
- Có thật bà không nhớ không?
Cậu ta nghi ngờ hỏi tôi.
- Tất nhiên thật rồi!
Tôi tỏ vẻ tự nhiên hết mức có thể. Cậu ta khó hiểu nhìn tôi rồi chăm chú bóc quà. Hà tặng cậu ta một cái cốc sứ nhìn rất đẹp mắt. Buổi học đó tôi không nói được một lời, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mặt mày bí xị. Bị cô gọi thì đứng lên không trả lời được mà thực ra rất dễ thế là cô mắng cho tôi một trận.Tôi rất buồn bực! Lúc cô mắng xong, con bạn ngồi bàn dưới vỗ vai tôi.
- Sao hôm nay cậu chả chú ý gì thế?
- Chẳng biết nữa!
Tôi khó hiểu lắc lắc đầu.
- Này Chi! Cái cốc có đẹp không?
Nó chỉ vào cái cốc Hà tặng Trí dưới ngăn bàn.
- Nhìn cũng không đến nỗi nhưng tớ không có thiện cẳm với cái cốc ấy lắm.
Tôi thật thà nói.
- Có một sự ghen nhẹ ở đây!
- Thế à?
Tôi ngu ngơ hỏi.
Bông bằng lăng ngoài cửa sổ đung đưa theo gió. Nó đã nở rồi nhưng vẫn chưa đến thời điểm khoe sắc.
- Cậu nói cái gì cơ?
Tôi nhảy dựng lên. Thế là lại phải ăn thêm một trận mắng nữa.
***
- Hắt xì!
Tôi vừa dầm mưa đến lớp. Ôi!
- Sao không? Mũ đâu sao không đội?
- Tôi có biết đâu! Tôi tưởng mưa nhỏ chứ! Sắp muộn học rồi còn nghĩ mũ nón gì nữa?
Tôi xoa xoa mũi.
- Ốm không thi được bà chết!
- Không đến nỗi đâu! Nói xúi quẩy!
Tôi trừng mắt. Cậu ta không cần rủa tôi thế chứ?
- Mệt quá!
Giờ Văn, tôi nằm bò ra bàn. Tối qua tôi ngủ muộn, sáng nay lại dầm mưa. Vui rồi! Không khéo ốm thật! Haizzzzzz!
- Tôi để nhờ cái mũ!
Cậu ta kéo khóa cặp tôi, nhét cái mũ vào.
- Sao không để vào cặp ông?
Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta.
- Thì tôi để nhờ.
Cậu ta trả lời một cách không hề ăn nhập với câu hỏi của tôi.
- Ơ? Nhưng mà...
- Tóm lại là tôi để nhờ.
Cậu ta ngắt lời tôi.
- Tùy ông!
Tôi lười không thèm so đo với cậu ta nữa. Tôi tiếp tục nằm bò ra bàn.
Giờ về, trời mưa lất phất. Thấy cậu ta ra nhà xe trước tôi cũng vội cất sách vở. Tôi lôi cái mũ ra, từ sau đội lên đầu cậu ta.
- Ông quên mũ trong cặp tôi.
Tôi cười mỉm một cái rồi quay đầu đi.
Dưới làn mưa lất phất, bằng lăng tím ngập trời, bông nào bông nấy bung nở, khoe sắc tím dịu dàng.
- Đi mưa không đội mũ là ốm đấy!
Tôi khẽ thì thầm.
***
- Chi ơi! Câu d bài hình làm thế nào?
Giọng nói không quen thuộc của cậu bạn ngồi cạnh vang lên. Tôi làm xong câu d rồi!
- Cậu...kẻ đường phân giác là ra.
Tôi hơi thất thần.
- Ừm! Cậu cho tớ mượn cái thước thẳng.
- Cậu dùng thước đo độ đi!
Tôi đưa thước đo độ cho cậu bạn tên Minh.
Trí chuyển chỗ rồi. Tôi không tỏ thái độ gì! Nhưng tôi không cam lòng! Nhưng tôi cũng không làm được gì. Một cánh hoa bằng lăng trắng bay vào cửa sổ, nhẹ nhàng đậu lại trên vở tôi. Tôi lại thất thần. Hết mùa bằng lăng rồi. Tôi ngước nhìn bông bằng lăng ngoài cửa sổ. Nó nhạt sắc tím, nhiều cánh hoa đã rụng rồi.
***
12 năm sau...
Sắc tím ngập trời, đang là mùa bằng lăng.
Như thường lệ, tôi đi dạo trong công viên, dưới những cây bằng lăng tím. Trên tay là cái túi đựng hộp quà tôi gói nham nhở khi xưa. Bỗng tôi thấy một bé gái đang đứng khóc rất thảm thiết. Tôi lại gần, dỗ bé gái.
- Cháu làm sao mà khóc thế? Ngoan nào ngoan nào!
- Hu hu...Mẹ...hu hu...hic...
- Cháu bị lạc mẹ hả? Cô giúp cháu tìm mẹ nhé! Ngoan!
- Hu hu hu...
Thấy đứa bé vẫn khóc, tôi thật sự không biết làm sao. Haizzzzzz...
- Vậy cô cho cháu đồ chơi nhé?
Dù gì cũng 12 năm rồi. Tôi bóc gói quà ra! Bên trong là những con thú tôi nặn bằng đất sét, bây giờ đã cứng đơ lại rồi. Xung quanh chúng là cả đống sao giấy. Trước hôm sinnh nhật Trí tôi đã thức đêm làm nhưng không tặng cho cậu
Câu chuyện dưới đây xảy ra lâu lắm rồi bên Do Thái. Một ngày kia, khi những viên chức chính phủ đang sữa chữa, xây cất một chuồng bò thì họ trông thấy trong góc nhà có một cái ổ chuột. Họ b[…]
Truyện ngắn
Con hỡi, trên chiếc thuyền gia đình, nếu chồng con là động cơ, thì vợ là bánh lái, và chính cái bánh lái mới là cái vật định hướng cho con thuyền. Con yêu dấu, Năm nay mùa Xuân đến sớm, câ[…]
Truyện ngắn
Một người bạn bí ẩn một câu chuyện bất ngờ một người không bao giờ quên... 1. Trở về nhà từ lớp luyện thi vẽ kiến trúc, Quân rẽ sang đoạn đường ngược chiều. Việc này xảy ra không thường[…]
Truyện ngắn
Mãi về sau, những người chứng kiến vẫn còn truyền tai nhau câu chuyện cảm động này. Tại Thế Vận Hội đặc biệt Seatte có chín vận động viên đều bị tổn thương về thể chất hoặc tinh thần, cùng[…]
Truyện ngắn
Chiếc băng gạc cho trái tim tan vỡ
" Thế này nhé con yêu, khi một người rất buồn, họ sẽ không thể làm tốt ngay cả những việc rất nhỏ như nấu bữa tối hay một số việc vặt khác..." Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Cô bé Susie chỉ mới […]
Truyện ngắn
Những dòng tâm sự gửi tới người bố bị "ma rượu" ám của tôi. Bố còn nhớ cái tết năm ngoái, lẽ ra gia đình mình đã có được cái tết vui vẻ, ấm cúng nếu như "ma rượu" không mê muội tâm trí ngư[…]
Truyện ngắn
Tôi thường không giấu nổi sự thèm muốn khi ngồi cà phê với những người bạn gái cùng lứa, đến giờ còn chưa lập gia đình. Thường thì các bạn đều là những người thành đạt, có một địa vị nào đó[…]
Truyện Blog
Cháy hết mình cho những đam mê
20 tuổi đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời thấy đoạn đường phía trước trước còn lắm gian nan khó nhọc. Bao chuyện phải lo bao mục đích vẫn chưa đạt được khiến tôi mang nhiều áp lực và mệt mỏi. D[…]
Tâm Sự
Sinh viên:Có ai nghe được não của Giáo sư chưa? Có ai sờ được, cảm nhận được hay ngửi được nó chưa? Xem ra là chả có ai. Vậy, theo Nguyên tắc Thực Nghiệm và Chứng Minh, khoa học có thể nói r[…]
Truyện ngắn