
Màu máu của anh
Bình chọn: 789
Bình chọn: 789
- Ít nữa em sẽ mua xe màu cà phê, laptop màu cà phê, xây một cái nhà sơn màu cà phê và nếu thất nghiệp thì sẽ mở một tiệm cà phê... Nghe được đấy nhỉ?
Hoàng bỗng nhìn thẳng vào mắt con bé. Quả thật, mắt nó nâu, lạ thường. Cái màu nâu yếu ớt, vàng vọt, lúc nào cũng ánh lên cái vẻ tinh ranh lém lỉnh, nhưng khó mà biết được, nó đang che giấu những gì, sau đôi mắt ấy... Hoàng buột miệng :
- Màu cà phê... Có chút ngọt của sữa, nhưng chẳng ai phủ nhận được vị đắng vốn dĩ của nó...
Vy ngây ngô hỏi lại :
- Thế thì cuộc đời em cũng sẽ đắng ngắt như cà phê, hả anh?
- À...- Hoàng như sực tỉnh. Gã không muốn gieo rắc vào đầu con bé thêm một chút nào nữa những nỗi buồn xa xăm. - Màu mắt rất đẹp, hiếm nữa. Mày đúng là thuộc loại thú quý rồi.
- Trêu em! - Vy nhăn mặt.
Con bé cúi mặt, thì thầm :
- Ai cũng nói mắt em nhìn buồn lắm, anh ạ.
Hoàng im lặng, điều đó không sai, nhưng gã chẳng thể đồng tình với con bé. Đôi mắt ươn ướt, mênh mang như quả cầu pha lê tiên đoán trước tương lai của nó, có gì đó u sầu và ảm đạm. Gã bỗng phá tan sự im lặng ngột ngạt đáng sợ, giật chiếc mũ lưỡi trai trên đầu nó, mắng :
- Con gái mà đội mũ này à? Chả ra cái thể thống cống rãnh gì cả. Tịch thu!
Vy gào lên thống thiết :
- Không! Mũ màu cà phê của em! Trả lại đây..!
Nó đuổi Hoàng chạy vòng quanh cái hồ nhỏ xíu, bao nhiêu muộn phiền, bao nhiêu nỗi lo đè nén như bay biến hết. Đến khi đã mệt nhoài, nó chẳng ngại "vết bẩn", ngồi bệt xuống đất thở hổn hển. Sau lưng là thảm cỏ úa khô khốc trải dài, và nắng muộn làm hồng hai gò má, mồ hôi lấm tấm trên trán. Gió từ đâu ùa tới, hất tung mái tóc màu cà phê như đùa nghịch. Hoàng rút điện thoại, chộp ngay khoảnh khắc môi nó hé nụ cười xinh : hai mắt híp tịt lại, cười bay tổ quốc...
Hoàng để ảnh đó làm hình nền điện thoại, có lẽ chẳng cần thêm chút công nghệ số nào, vẫn đủ rạng rỡ cả màn hình...
Thu về ngày một rõ, cái chớm lạnh khiến người ta đôi lúc bất giác rùng mình. Dạo gần đây Hoàng yếu hơn nhiều lắm. Gầy rộc, hai hốc mắt thâm quầng sâu hoắm vì thâu đêm suốt sáng thức bên những canh bạc sát phạt lẫn nhau. Không đếm được bao nhiêu lần gã đã phải cắm xe, cắm máy, thậm chí cắm cả chứng minh thư, sổ đỏ để "mưu sinh". Gã muốn bỏ "nghề", muốn lắm. Gã khao khát một công việc ổn định và hợp pháp, không cần dư giả, chỉ cần đủ nuôi con.
Nhưng không thể... Chẳng làm gì ngoài đánh bạc mới kiếm đủ tiền cho cả những cuộc hút chích đã ăn sâu vào máu. Phải! Gã là một thằng nghiện cơ mà. Gã sợ soi gương, sợ nhìn thấy thân xác hoang tàn của mình, gã vẫn có cảm xúc, và một trái tim đập chậm...
Đã hơn 4h chiều, vẫn chưa thấy bóng dáng Vy đâu. Con bé mệt, hay kẹt xe, hay có chuyện gì xảy ra nhỉ? Chẳng phải hôm nay nó hẹn đi mua bánh Trung thu cùng nó sao? Hàng loạt những câu hỏi hoang mang hiện lên trong óc Hoàng. Gã sốt ruột bấm máy gọi Vy. Gần hết bài nhạc chờ thì Vy bắt máy.
- Anh ạ...
- Mày đang làm cái trò ma trò quỷ gì thế? Hẹn hò kiểu đấy à? Biết mấy giờ rồi không? - Gã gắt lên bực bội.
- Em... Em bị đánh...
Hoàng hoảng hốt, hỏi dồn dập :
- Cái gì? Đứa nào đánh? Đang ở đâu? Làm sao nó đánh?
- Thằng ở lớp học ôn, kém em 1 tuổi. Em không yêu nó, nó cứ lằng nhằng nên em chửi vào mặt nó. Giờ nó gọi mấy con bé ở đâu đến ấy. Chúng nó săn em...
- Mày đang ở đâu?
- Cổng trường Bình Minh...
Hoàng chẳng nói chẳng rằng, phi thẳng xe đến trường Bình Minh. Bụng gã sôi lên như nham thạch trực phun trào. Gã lo cho con bé...
Bốn năm đứa con gái cùng một thằng con trai cưỡi SH lảng vảng trước cổng trường. Thằng nhõi tóc màu rêu có cái khuyên mũi nhỏ tý hin lấp lánh và miệng ngậm điếu Esse đen nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Hoàng nhắn tin vào máy Vy :
- Anh đến rồi, mày ra đây.
Vy ngập ngừng bước ra khỏi cổng, thằng nhõi con đứng bật dậy, mắt sáng rực như định lao vào cho con bé ăn ngay mấy cái tát. Hoàng vòng xe ra trước mặt nó, gằn giọng :
- Định làm gì đấy?
Thằng nhõi khựng lại. Như không tin vào mắt mình, thốt lên :
- Ơ...Anh Hoàng...?
Gã quắc mắt :
- Mày định đánh con gái à?
Thằng nhõi hậm hực :
- Con ranh này láo toét trước.
Hoàng nhìn Vy, rồi quay lại nó :
- Cái Vy là em gái tao, mà mày biết đấy, tao đã vào tù một lần rồi, thì cũng có thể vào tù lần nữa, vì nó!
Hai chữ "vào tù" như con dao nhọn găm thẳng lên trái tim Vy, nó thấy đau nhói. Anh nó chẳng ngại phơi bày quá khứ nhơ nhớp để bảo vệ nó...
Thằng nhõi không nói được câu nào, liếc trộm Vy cay cú... Rồi nó vẫy mấy con bé bạn đi về.
Mắt Vy đỏ hoe.
- Cảm ơn anh...
Ôi! Hoàng sợ thấy con gái khóc, nhất là đôi mắt buồn kia. Gã pha trò :
- Con khỉ gió! Mày không biết đường gọi cho anh à? Mà anh thấy thằng
Lần ngồi tù thứ tư Miền đã suy nghĩ rất nhiều, anh đã đếm nếu ra tù đúng hạn thì anh đã bước sang tuổi bốn mươi, anh không thể sống thế này mãi, anh muốn thay đổi nhưng không biết phải bắt đ[…]
Truyện ngắn
Có một tình yêu không thể nghi ngờ
Khỏi phải nói, đây là đồ bà đã ăn qua khi đi đường. Mẹ Lưu Cương lúng túng cực độ, hai tay cứ túm chặt lấy gấu áo, lẩm bẩm nói: "Con yêu, đừng buồn mẹ làm vậy, quả thực trong nhà không còn g[…]
Truyện ngắn
"Tớ rất quý cậu, tớ muốn cảm ơn cậu về tất cả mọi thứ. Nhưng có lẽ tớ và cậu không thích hợp với nhau, và tớ chưa thật sẵn sàng cho mối quan hệ này. Đừng quên là tớ vẫn rất quý cậu nhé". Th[…]
Truyện ngắn
Hai hàng hoa trên đồi đẹp như một bức tranh. Em ấy đẹp như một bức tranh. Những bức tranh mang lời nguyền. Chiếc xe bắt đầu lao xuống dốc. Qua khỏi con dốc nầy sẽ đến thị trấn, độ chừng dăm[…]
Truyện ngắn
Tôi tự nhủ rằng mỗi ngày là một ngày đặc biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút đều đặc biệt cả. Bạn tôi mở ngăn tủ của vợ mình và lấy ra một gói nhỏ... Gói kỹ càng trong lớp giấy lụa. Anh bả[…]
Truyện ngắn
Nắng vàng trải dài trên nền trời xanh thẳm, thêm một ngày mới nữa lại bắt đầu. Con đường quen thuộc này em đã đi không biết bao nhiêu lần, nhưng không hiểu sao lần này em lại thấy nó xa lạ […]
Tâm Sự
Gió mùa năm nay vẫn ùa về vào cái tháng ba này mới lạ chứ. Nó thẫn thờ ngồi nghe mấy bản nhạc trong chiều tà xế lạnh. Nó nghiêng nghiêng cái đầu theo điệu nhạc radio nhưng đôi mắt đượm một n[…]
Tâm Sự
Lật tờ lịch tháng 11 qua một bên, tôi lặng lẽ ngắm nhìn những con số trên tờ lịch tháng 12. Tháng 12 dịu dàng của những ngày đông vừa vui vẻ với giai điệu Jingle Bell vừa pha lẫn chút gì ma[…]
Truyện ngắn