
Mại
Bình chọn: 452
Bình chọn: 452
***
Ba mươi năm sau.
Buổi chiều. Bỗng Mại nghe thấy tiếng gõ cửa. Bà đang lui cui trồng lại mấy cái gốc thơm sau vườn, chợt nghểnh tai lên vì tiếng gõ. Bà ra mở cửa.
Hưng. Hưng giờ đã năm mươi sáu tuổi, lưng hơi khom khom đang đứng ở cửa. Hưng cười. Nụ cười của một vùng thời gian đọng lại. Hưng đã lấy vợ. Không phải là cô bé ghen tuông hôm nào. Hưng lấy một người con gái dân tộc, trong trẻo và thuần khiết như giọt sương, và đơn giản như một con thỏ có hai cái mắt nâu.
Mại bõng dưng luống cuống. Nhìn xuống mình, chiếc quần vải đen ống cao ống thấp, tất mỗi chiếc một màu. Hai bàn tay khô đầy đất. Quần áo có mùi chua. Mại ngượng.
- Mại ơi. Tôi đến thăm Mại để mai đi xa. - Giọng Hưng trầm đục đục.
- Vâng. - Mại không biết phải nói gì vì bà quá bất ngờ.
Hai người ra vườn. Mại luống cuống đến nỗi không biết phải làm gì. Cứ định rót nước mời Hưng uống thì nhìn thấy tay bẩn lại thôi, định rửa tay lại vớ được cái ghế liền kéo cho Hưng ngồi, rồi rút mấy cái quần phơi trên dây đang chạm vào mặt Hưng.
- Ngồi đây với tôi đi, Mại. - Hưng nhìn Mại đăm đăm.
- Vâng
- Mại ơi, mai tôi đi rồi. Tôi và cô ấy lên Lạng Sơn sống đây. Mấy đứa con bảo lên đó làm ăn khá lắm. Cả nhà chuyển lên đấy vì cô ấy có mẹ già và một ngôi nhà rất to. Tôi sẽ trông vườn, trông nhà và coi bọn trẻ con cho bố mẹ nó đi buôn. Bọn nó còn đi buôn. Ở đây bức bách lắm.
- Vâng! - Mai đáp và nhìn ra xa.
- Thi thoảng, tôi sẽ về thăm Mại. Mỗi lần nghĩ đến Mại đang sống một mình, tôi không chịu nổi.
- Thôi Hưng ạ. Mại quen rồi. Mại không có đớn đau. Mại có hẳn một kho quá khứ! - Mại nhệch nhạc cười. Méo xệch.
- Mưa rồi. Vào nhà đi. Tháng ba rồi mà còn trở gió mà. Vào nhà đi không có ốm đấy! - Hưng đến gần bên Mại, đặt tay lên vai bà. Hơi nóng từ ông truyền sang, bà bỗng rùng mình.
- Ừ, mưa rồi! - Mại lẩm bẩm.
- Những giọt mưa... - Hưng thì thào.
- Có một giọt rơi vào một bong hoa. Và ở luôn trong đó.
- Phải rồi. Nó ở luôn trong đó! - Hưng nói và quay ra cửa, giọng nghẹn nghẹn. - Tôi về. Mong Mại khoẻ. Có mệnh hệ gì, nhờ hàng xóm đánh điện. Tôi về ngay.
- Vâng! - Mại nói và tiễn Hưng ra cửa. Cánh cửa chậm chạp khép lại.
Người đàn bà đi ra sân. Ngước khuôn mặt nhàu nhát vì thời gian lên trời. Hứng những giọt mưa.
Hạnh phúc đôi lúc trong cuộc đời ta không biết đến lúc nào, và khi khổ đau nhất ta cứ mỉm cười thì hạnh phúc sẽ tới thôi. Vui vẻ thì mọi chuyện sẽ qua hết thôi, phải không nào? Ánh sáng củ[…]
Truyện ngắn
"Không phải tự nhiên mà tôi nghĩ chị đã không yêu chính chị. Có yêu ngón tay đứt lìa, yêu dòng tóc bị xén tả tơi, chị sẽ bảo vệ chúng. Trời thì xa và chung quanh thiên hạ đang sấp ngửa kiếm […]
Truyện ngắn
Ông cúi mặt, cái ngõ đất bẩn thỉu đã khoác lên mình một tấm áo mới, khang trang sạch sẽ hơn hẳn nhưng suy nghĩ của những con người sống trong ngõ bê tông này liệu có mới hơn, có thay đổi giố[…]
Truyện ngắn
1.Cô không có ấn tượng gì về mẹ ruột của mình, lúc mẹ cô bỏ nhà ra đi cô còn quá nhỏ, hai tuổi là cái tuổi không có ký ức đối với một đứa bé. Sống với cha cho đến năm tuổi, thì cô có mẹ kế. […]
Truyện ngắn
Anh lấy của cô chữ "trinh" và trả về cho cô chữ "khinh" Cô là Cỏ. Cô xấu xí, không có duyên, mỏng manh hoang dại, và tròn vo. Anh là Gió. Anh lãng tử, galăng, đào hoa, mạnh mẽ và đa tình. N[…]
Truyện ngắn
Tôi là một đứa con gái mạnh mẽ cho nên việc tôi âm thầm thích một người mà không bị phát hiện kể cả anh chàng kia là điều hiển nhiên như trong một năm vẫn có bốn mùa. Tôi thường bắt đầu ngà[…]
Tâm Sự
Yêu thì hãy biết trân quý nhau!
Tìm được một tình yêu thật thà khó lắm, tìm được rồi thì gắng mà giữ lấy. Đừng viện cớ giữ còn khó hơn, giữ chỉ khó khi bạn không thành tâm. Thôi thì lại viết. Chuyện của em. Em mấy bữa nay[…]
Truyện Blog
Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một người lao động bình thường và đi dạo. Nói là đi dạo nhưng thật ra là ông tìm gặp những ai cần giúp đỡ, ngay cả kẻ[…]
Truyện ngắn
Con phải xin lỗi bố như thế nào?
Một ngày thật dài và thật mệt mỏi, tôi chỉ muốn về tới nhà và lăn ra ngủ một giấc thật no nê. Thế mà, khi vừa dắt xe vào cổng, nhìn thấy tôi, bố đã quát tôi. Bố mắng tôi không có sự chuẩn bị[…]
Tâm Sự