Linh hồn của tình bạn
Bình chọn: 251
Bình chọn: 251
Tặng một người đã từng là bạn.
***
Dưới hàng ghế dành cho khán giả, tôi hồi hộp sung sướng và xen một chút tự hào về anh. Vậy là anh đã thành công, chắc chắn tôi không nằm mơ. Tôi nhìn thấy rõ lắm, anh đứng giữa sân khấu tràn ngập ánh sáng rực rỡ hào quang. Những bông hoa tươi tắn sang trọng được lồng trong giấy bóng kính đủ màu làm đôi tay anh luống cuống.
Dư âm của bài hát anh vừa trình bày vẫn vang vọng quanh đây. Chưa bao giờ tôi được nghe anh hát hay đến thế, ngay cả những lúc có một mình tôi là thính giả của anh.
Tôi đứng yên, áp chặt những bông hoa bâng khuâng vào lòng để lấy lại sự tự tin và lòng bình tĩnh. Chẳng hiểu sao, trước niềm vui của người bạn thân đêm nay tôi lại có thể nhút nhát và run rẩy đến thế? Phía bên kia, anh đang có vẻ bận rộn với những cuốn sổ và dưới cây bút bi quen thuộc là hàng chữ ký ngả nghiêng, xiêu vẹo.
Phải cố gắng lắm tôi mới có thể kiểng cao chân để nhìn thấy anh. Đúng ra tôi là người đầu tiên chia vui với anh thì mới phải. Chỉ tiếc cái cảm giác hạnh phúc đã từ lâu hôm nay mới ghé thăm đã làm tôi chậm chân. Một tích tắc thoáng qua, ánh mắt anh gặp mắt tôi kèm theo nụ cười mãn nguyện.
Bó hoa bâng khuâng vẫn được tôi cầm chặt trong tay. Suốt cả buổi chiểu, tôi đã phóng xe ra tận ngoại thành rồi hộc tốc đạp về chỉ để tặng anh cánh hoa dại – loài hoa không tên chỉ có anh và tôi biết, chỉ dành riêng cho một con nhóc con nghịch ngợm và chàng ca sĩ sinh viên có giọng hát ngọt ngào...
- Em chờ anh lâu chưa?
Tôi khẽ lắc đầu.
- Không quan trọng, cái chính là anh đã thành công – chúc mừng anh.
Anh cười và nhìn tôi hồ hởi:
- Em cứ cầm lấy bó hoa đấy đi, anh có còn cái tay nào rảnh nữa đâu.
Tôi ngạc nhiên xen lẫn sự khó hiểu và ngầm đưa ánh mắt quan sát anh một lần nữa. Bó hoa được đưa ra đến nửa chừng lại quay trở về vị trí cũ. Có lẽ nào anh không nhận ra cánh hoa đặc biệt này?
Cái màu đỏ hườm ánh lên sự sống xen một chút màu tím mơ màng mà đã thành cái tên hó bâng khuâng. Tôi cúi đầu lặng im. Những bông hoa vô duyên đến lạ. Giá như tôi có thể vứt nó đi để đỡ bực mình thì hay biết mấy.
- Hoa! Em không nghe anh nói à?
- Anh hỏi gì cơ? – Tôi giật mình hỏi lại.
- Chuyện ăn khao để đến khi khác nhé?
- Chúng ta đã qui ước là đi ngay sau đêm thi "giọng hát hay" cơ mà – Tôi phụng phịu.
Anh rút khăn lau mồ hôi trên trán, giọng có vẻ không hài lòng.
- Có người hẹn anh đi có việc.
Nhếch môi nở một nụ cười chua chát, tôi khẽ lẩm bẩm "Anh đã quyết định rồi đấy thôi". Đám người mới đến ùa vào. Họ vây quanh anh tíu tít chào hỏi, xin chữ ký. Vô tình khoảng cách giữa anh và tôi trở nên xa xôi hơn.
Cắn chặt môi, thật là thất vọng và buồn bã khi tôi nhận ra mình đã nghiễm nhiên trở thành người thừa, cái sân khấu hào nhoáng này không phải là chỗ để dành cho một con bé kỳ quặc như tôi. Cánh hoa dại trong tay héo rũ quá tội nghiệp trước ánh đèn màu chói lọi.
Tôi lặng lẽ đi qua những hàng ghế chạy dài, lặng lẽ lắng nghe bước chân cô dơn của chính mình. Có lẽ tất cả đã thay đổi, chỉ có tôi là quá dại khờ nên mới tin vào những gì cũ kỹ mỏng manh.
- Em uống gì?
-Như cũ
- Nước cam?".
Tôi lắc đầu hờ hững: "Nước quất mặn".
Anh ngập ngừng lúng túng:"Lâu lắm rồi mình không đi cùng nhau. Anh quên".
Tôi lắc đầu. Không khí yên lặng bao trùm lên quán cà phê nhỏ.
Anh bật lửa châm điếu thuốc rồi quay sang nhìn tôi "Gần nửa năm rồi không gặp, dạo này em sống thế nào?" " Cũng bình thường" "Anh thì bận suốt ngày". Tôi nhìn anh đang mải mê trình bày về một đống công việc mà cảm thấy nhàm chán vô cùng.
Người con trai ngồi trước mặt tôi là Quang đấy ư, là người bạn thân đã từng chia sẻ với tôi tất cả niềm vui nỗi buồn trong thành công và thất bại? Quang ngày xưa luôn biết tôi thích gì, muốn làm gì. Chưa có bao giờ Quang quên dù chỉ là một chút nhỏ nhặt nhất trong thói quen của tôi.
- Hôm nay là ngày bao nhiêu hả Hoa?
- Mùng 2 tháng 3 – Tôi lúng túng trả lời. Nơi tận cùng của tiềm thức dâng lên một chút gì đó nửa như vui mừng nửa như chờ dợi và phải lấy hết can đảm tôi mới có thể chậm rãi đề nghị với anh.
- Anh Quang này, anh hãy hát lại bài hát ngày xưa anh viết tặng em đi "Hoa sữa vô tình trải thảm dưới chân, có hai đứa bé lạc vào vùng cổ tích".
- Ôi cái bài hát ngớ ngẩn đấy nhớ làm gì cho mệt. Nếu em thích thì anh sẽ tặng em bài khác. À quên tối nay anh còn phải đi hát nữa đấy.
Câu nói thản nhiên của anh làm tôi ớn lạnh. Anh vô tư quá, xa lạ quá. Quang của con bé Hoa bây giờ đã hoàn toàn không còn nữa. Tình bạn cũng như một con người. Nó được sinh ra và lớn lên trong những tấm lòng đồng cảm. Và đến một lúc nào đấy nó chết đi giữa sự vô cảm của
Những chiếc áo màu xanh da trời
Món quà đầu tiên Thiện tặng chị là chiếc áo màu xanh da trời. Năm chị 29 tuổi, lần đầu biết yêu. Anh 32 tuổi. Anh bảo, là lần cuối biết yêu. Ngày chọn áo cưới, anh thờ ơ với các váy áo màu t[…]
Truyện ngắn
Hai mươi bảy tuổi, Kim chợt nhận ra: nho hãy còn xanh lắm .... Kim ngồi bật dậy ngay khi chuông đồng hồ réo tiếng đầu tiên. Cô nhìn ra cửa sổ, ngoài kia trời hãy còn tối sẫm. Kim bước xuống[…]
Truyện ngắn
Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô gặp được em. Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô[…]
Truyện ngắn
Tốt nghiệp đại học, anh ở lại thành phố công tác. Bằng sự nỗ lực không mệt mỏi, anh đã nắm giữ được chức giám đốc nghiệp vụ ở một công ty. Với những lần được khen thưởng về thành tích làm […]
Truyện ngắn
Sinh nhật anh ấy không dính dáng đến bạn
Trong thư cô gái kể "Tôi và anh ấy chia tay không phải là do có người thứ ba, mà là nhiều khi tôi cảm thấy suy nghĩ và quan điểm của tôi và anh không giống nhau, ví dụ như như chỉ có việc là[…]
Truyện Blog
Khi anh ta nhìn mà không tin vào mắt mình, anh ta thấy ở con mắt bên phải của con bò, bên trên mí mắt dưới, nước mắt dâng lên, càng lúc càng nhiều, cho tới khi mí mắt không thể cầm giữ được.[…]
Truyện ngắn
Câu chuyện về chiếc lá hoàn hảo
Trong cuộc đời mỗi con người là vô số sự lựa chọn. Cũng như lựa chọn một lá cỏ, nếu con biết bằng lòng và không mãi tìm kiếm hẳn đã có được một lá cỏ hoàn hảo hơn rồi. Cuộc đời là những sự […]
Truyện ngắn