
Làng tôi
Bình chọn: 349
Bình chọn: 349
***
- Chúng đang bay về đâu vậy Dì?
- Dì ơi, con có khi cũng ước gì mình có thể nhỏ lại, nhỏ lại bé xíu để cưỡi trên lưng những con cò đó, con sẽ nhìn xuống trọn vẹn làng quê mình, nhìn thấy hết những cánh đồng từ làng một đến làng ba. Sẽ nhìn thấy đồi KiTô Vua của Gia Hòa, nhìn thấy đồi Ông Cụ Vựng bơ vơ giữa bạt ngàn ruộng lúa ra sao. Con sẽ biết được mặt trời lặn bên kia trái đất có đẹp như ở mình không . Mà sao những đứa bạn con cứ muốn và tìm mọi cách để sang bên ấy.
- Sao hôm nay con mơ mộng vậy? chắc lại bị mẹ mắng rồi phải không?
Con bé đã lớn rồi, mặt mày xinh xẻo y hệt như chị tôi. Nó nhìn tôi bằng cặp mắt tròn.
- Dì à, khi sáng nay Ba con về đó Dì!
- Vậy hả? Vậy sao con biết đó là Ba con? Con có nhớ gương mặt ba con là như thế nào đâu chứ!
Con bé nước mắt lại trào ra.
- Lúc con chuẩn bị đi sang nhà cái Linh nhờ nó xin cho con vào ca đoàn thì Ba về. Vì Ba con hỏi Mẹ nên con cũng không để ý lắm. cứ nghĩ chỉ là hỏi Mẹ có chuyện gì mà thôi. Hai người nói chuyện lâu lắm! Lúc con về vô tình nghe Mẹ nói con mới biết ông ấy là Ba con. Nhưng không phải con nghe lén đâu! Con nghe mà muốn chạy vào ôm ông ấy, nhìn thật kỹ gương mặt người Ba của mình,.... Ba con có vợ khác bên Mỹ rồi Dì ơi, con cũng co em gái nữa. đứa nhỏ đó cũng hơn 10 tuổi rồi. Ba nói đây là lần đầu và cũng là lần cuối Ba về thăm quê, Ba đi và sẽ ở luôn bên đó. Lần này Ba ghé là để thăm Mẹ con con và cũng là xin lỗi Mẹ. Con nghe nói Ba sẽ kiếm người làm mai để đưa con qua bên ấy, giờ Ba đang có hai tiệm Nail bên Texas gì đó.
- Rồi sao? Mẹ con có nói gì không?
- Mẹ con chẳng nói gì hết, con thấy Mẹ nín thinh à, cứ lát Mẹ lại giơ ống tay áo lên thấm hai hàng nước mắt. Lúc đó, tự nhiên con thấy thương Mẹ con lắm Dì àh! Mẹ con đã khổ dữ lắm rồi. Ba còn đưa cho Mẹ một số tiền hình như là đôla và xin lỗi nữa nhưng Mẹ con không lấy.
Chị tôi đã khổ như thế cả mười mấy năm rồi! Xinh đẹp vậy, đang hạnh phúc với gia đình vậy mà đùng một cái anh rể tôi theo tàu đánh cá đi không thấy về. Một mình chị tôi nuôi con bé lớn khôn, cho nó ăn học đầy đủ mà không một lời oán trách, chị âm thầm và lặng lẽ nhìn con bé lớn từng ngày. Lúc anh rể tôi đi mà cả hơn một năm cũng chưa thấy về, chị tôi khổ sở khóc từng đêm trời mưa bão. Mọi thứ trong nhà cũng nhờ hàng xóm giúp nhiều hơn là do chính bản thân làm ra. Cái quán tạp hóa này trước kia cũng nhờ hàng xóm giúp đỡ nên giờ nó mới được như vậy. Tôi biết có rất nhiều anh từ làng một đến làng ba, có những anh cũng tận Xuân Sơn, đứng đắn, khá giả tìm đến chị ngỏ lời. Dù biết chị tôi đã có chồng và con bé! Ấy vậy mà chị tôi từ chối, từ chối cứ như là bản năn của Chị vậy. Cô Uyên kế bên nhà vẫn nhận xét:" Chị mày còn trẻ, đẹp ấy vậy mà mắc cái chứng bệnh chờ người đã chết."
- Rồi sao? Khi con được nhỏ bé lại thì con muốn cưỡi trên lưng những chú cò trắng mà bay đi đâu?
- Con chẳng biết mình sẽ bay đi đâu. Miễn sao là đi và đi thật xa cái làng này, con thấy ở đây sao mà nó tù túng và khó chịu lắm Dì ơi!
- Nhưng đi rồi, con bỏ Mẹ con lại với ai? Ông bà nội ngoại cũng không còn, Dì đâu này nào cũng có thể qua đây với mẹ con? Dì còn Dượng, còn các em nữa chứ!
Con bé lại rơm rớm nước mắt.
- Con chẳng biết như thế nào nữa Dì ơi,... con khổ quá. Con thấy sau này chắc con cũng khổ như Mẹ con vậy. Mọi người có thể sống tốt và vui vẻ với nhau mà Dì. Ba con bỏ mẹ con con đi như vậy, biết là Mẹ con sẽ khổ mà sao Ba vẫn làm, mình có thể sống dễ dàng, hạnh phúc mà sao con thấy Ba con khó vậy Dì?
Con bé đã lớn rồi, trong đầu nó bây giờ đã có quá nhiều thứ ngổn ngang rồi. Bằng tuổi nó, mấy đứa con gái trong làng đã tay bồng tay bế, phần lớn đã đi nước ngoài sống cuộc sống sung sướng. Mà có nhiều đứa khi về rồi cũng vẫn chưa hết bàng hoàng, nhớ như in ngày ra đi và cuộc sống nơi xứ lạ, bất đồng ngôn ngữ,.... Còn nó, vẫn ở nơi xóm nghèo này mà không một lời trách than. Có lẽ hôm nay khi nghe được cuộc nói chuyện giữa ba mẹ nó đã khiến nó như đảo lộn đi cuộc sống xưa nay vốn vẫn yên bình.
Hai dì cháu tôi nhìn từng gợn nước lăn tăn trên mặt ao, cứ chốc chốc lại vài con rô đồng ngoi lên đớp bóng. Tôi vẫn cứ miên man nghĩ về những câu hỏi của con bé mà không sao trả lời được. Tình bạn của tôi và con bé là vậy! Nó sẽ hỏi, sẽ nói chuyện với tôi về mọi thứ mỗi khi nó thật sự buồn và cần người tâm sự. Mãi nhìn những gợn nước mà không ai nói với ai một câu nào, để đưa mình vào một thế giới riêng trong từng suy nghĩ. Mà đúng, làng Bình tôi giờ vắng đi tiếng chim hót thay vào đó là các âm thanh ổn tạp từ các cửa hàng , các quán ca hát ngoài đường chính vọng vào trong các con đường nhỏ nơi chúng tôi đang sống. Nhớ hồi chị em chúng tôi còn là những đứa con gái tuổi đôi mươi, đi bước một bước hai thì chim chóc cũng chu
Một người bố, có thể với tất cả mọi người nó cũng như bao người bố khác trên đời, nhưng đối với con gái...đó là cả một khoảng trời mà không bao giờ con gái quên... Có một người bố chưa một […]
Truyện ngắn
Đời người đàn bà cô đơn nên đi đâu cũng cô đơn. Đã một hai hôm nay ông già không ăn gì. Ông chỉ mần thinh nép trong góc nhà và tức tưởi khóc bằng những giọt nước mắt căng mẫm của một gã vốn[…]
Truyện ngắn
Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô gặp được em. Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô[…]
Truyện ngắn
Nếu nhắm mắt lại và thấy mùa hè
"People should fall in love with their eyes closed." – Andy Warhol. 1. Người ngồi sau Tháng tư. Sáng tinh mơ, trời vẫn hơi ẩm và mát. Tôi đạp xe đến nhà Bảo. Cửa khóa kín. Chẳng có vẻ gì[…]
Truyện ngắn
Cuộc sống lấy đi của ta những thứ ta không ngờ, cho ta những điều ta không muốn. Những sẽ có một ngày chính vì thế những niềm hạnh phúc bất ngờ lại đến bên ta. Khi gả về nhà anh, chị mười s[…]
Truyện ngắn
Trời ơi! Sao dám đưa xe cho thằng đó dẫn, nó bị khùng đó! Buổi sáng đầu mùa hạ rả rích những ngày mưa, con đường quê lầy lội vì cơn mưa lớn vừa tạnh, trời hưng hửng nắng. Nó cùng chị chạy […]
Truyện ngắn
Liệu rằng tình yêu có cao thượng đến mức có thể bao dung, tha thứ cho những gì anh mang đến cho tôi không? Sài Gòn, ngày.... tháng.....năm.... Viết cho những yêu thương ở lại!. Sài Gòn dạo […]
Tâm Sự
Tối đó, đồng tiền với đủ mùi thơm, thối, hôi, tanh, chua, cay cùng bao nhiêu vi khuẩn bám trên mình còn thấm đẫm vị mặn của nước mắt cậu con trai mới lớn. Ông cho một tờ bạc năm trăm mới cứ[…]
Truyện ngắn