
Là bạn với thần tượng
Bình chọn: 453
Bình chọn: 453
Phòng của Ken nằm trên tầng 19 của khu chung cư. Căn phòng tối bặt, nhưng cửa không khoá. Tôi đẩy cửa vào, sờ soạng tìm công tắc bóng đèn trên tường.
- Ken! Ken! Anh có trong này không?
- Linh...
Giọng Ken vang lên yếu ớt trong bóng tối.
- Đừng mở đèn... Lại đây đi... Lại đây...
Tôi nghe theo lời Ken, không tìm công tắc bóng đèn nữa. Tôi mò mẫm đi về phía phát ra giọng nói, đến giữa phòng, tôi va vào Ken. Anh đang ngồi trước một chiếc bàn bằng gỗ. Từ ánh đèn đường hắt vào cửa sổ, tôi nhìn thấy trên bàn có một ổ bánh sinh nhật, trái cây, rượu và hoa. Ken gần như gục hẳn vào ghế. Mùi rượu phả ra nồng nặc.
- Hộp diêm để ở trên bàn. Em đốt nến lên giúp anh đi!
- Ken...
- Linh! Nghe lời anh đi... Hôm nay là sinh nhật anh mà...
- Để em mở đèn lên đã...
- Không... Đừng mở đèn... Đốt nến lên đi. Sinh nhật thì phải đốt nến...
Tôi mò mẫm trên bàn và tìm thấy hộp diêm. Rồi tôi đốt nến lên. Hai mươi hai cây nến lấp lánh trên ổ bánh sinh nhật. Ánh nến như nhảy nhót trên gương mặt xanh xao của Ken. Anh bắt tôi hát bài Happy Birthday, rồi anh thổi nến, rồi anh chắp tay lại, lẩm nhẩm điều ước của mình. Rồi... anh bật khóc.
- Linh, em biết không... Anh vừa đi dự sinh nhật của một người về...
- Của ai?
- Của anh.
- Ken...
- Nghe buồn cười nhỉ. Sinh nhật rất lớn, tổ chức ở một sân vận động, rất đông người, có cả báo giới, người hâm mộ. Năm nào cũng vậy. Rất đông. Nhưng thực sự thì chẳng có ai cả. Vì trong số rất đông người ấy, không có ai là người thân của anh, không có ai là bạn bè của anh. Anh có cảm giác như mình đang đi dự sinh nhật của ai đấy, chứ không phải của anh. Cái sinh nhật hào nhoáng ấy kì thực là để khuếch trương danh tiếng của công ty mà thôi. Anh chỉ là con rối của họ mà thôi...
Ken gục đầu vào vai tôi. Tôi không biết phải làm gì để ngăn được những giọt nước mắt cứ thi nhau rơi trên mặt Ken, và ướt đẫm vai tôi. Từ trong tận sâu trái tim mình, tôi cảm nhận được một nỗi cô đơn khủng khiếp đang bủa vây lấy Ken, cào xé tâm hồn anh. Ngay lúc này, tôi ước mình có thể làm được điều gì đó... Nhưng tôi không biết phải làm gì. Tôi chỉ có thể ngồi im trong bóng tối, bên cạnh Ken, và dâng bờ vai nhỏ bé này cho anh...
Một lát sau, Ken ngưng khóc, đôi mắt như nhìn xuyên vào bóng đêm. Thật kì lạ, lần đầu tiên tôi gặp anh, anh đã cười rất nhiều, còn bây giờ, anh khóc rất nhiều. Cả hai lần, tôi đều muốn làm một điều gì đó cho anh, nhưng có một cái gì đó vướng mắc khiến tôi không đủ can đảm để bước qua biên giới ấy.
/data/img/la-ban-voi-than-tuong-6.jpg
Chờ cho Ken yên tĩnh hẳn, tôi để anh ngồi tựa vào ghế rồi đứng dậy đi tìm công tắc bóng đèn. Căn phòng bừng sáng. Trước mặt tôi là hình ảnh Ken xanh xao, mệt mỏi đang gục đầu vào ghế, mắt nhắm nghiền. Tay anh ôm một vật gì đó. Tôi lại gần, gỡ nó ra. Khung ảnh của một cô gái trẻ với gương mặt hiền hậu được lồng cẩn thận dưới lớp kính.
- Ai vậy Ken?
- Bạn gái cũ của anh...
Ken trả lời, mắt vẫn nhắm nghiền. Tôi như chao đảo trên đôi chân của mình.
- Trước giờ anh vẫn nói là anh chưa có bạn gái mà?!
- Em đừng tin những điều anh nói trên báo. Tất cả đều là giả tạo.
- Vậy... bây giờ cô ấy đâu rồi?!
- Chết rồi. Cũng tại anh.
- Ken!!!!
Tôi thảng thốt không nói nên lời. Ken bỗng nhiên buông mình rơi khỏi chiếc ghế, ngã nhào xuống đất. Cả ổ bánh sinh nhật và những ly rượu trên bàn đổ ập xuống người anh. Tôi hoảng loạn chạy lại lay Ken nhưng anh vẫn bất động. Tôi sực nhớ ra là lúc gọi điện cho tôi, anh có nói là anh đã uống thứ gì đó. Một gói bột màu trắng trên bàn đập vào mắt tôi. Tôi lại gần, cầm nó lên. Trời ơi, cocaine! Tôi như không tin vào mắt mình nữa. Ken đã uống rượu pha với cocaine ư? Tôi cuống cuồng gọi tên Ken, nhưng anh không trả lời nữa...
***
KEN
Người ta đến và báo cho tôi biết rằng Huyền vừa mất trong bệnh viện. Cô ấy cắt mạch máu tay, và cứ để cho máu chảy ra như thế, cho đến chết... Tai tôi như ù đi. Tôi lao ra khỏi nhà hát, nhưng anh Tâm cản lại. Tôi không nhớ là mình đã đấm bao nhiêu cú vào mặt anh ta, cũng không nhớ mình đã hét lên bao nhiêu lần nữa.
- Anh cút đi! Anh là cái quái gì mà dám cản tôi?
- Ken, cậu hãy bình tĩnh lại đi! Bây giờ cậu đến thì có thay đổi được gì? Người chết thì cũng đã chết rồi. Buổi biểu diễn hôm nay rất quan trọng với cậu, và với cả công ty chúng ta. Cậu không thể vắng mặt được...
- Tôi mặc kệ! Anh cút đi! Cút đi!
Anh Tâm tung một cú đấm trời giáng vào ngực tôi làm tôi ngã nhào xuống đất.
- Lẽ ra cú đấm này sẽ đặt vào mặt cậu, nhưng vì cậu sắp sửa lên sân khấu nên tôi không muốn để cậu bị thương. Xin lỗi, nhưng tôi phải đánh để cho cậu tỉnh trí ra.
Cậu và Huyền đã chia tay rồi cơ mà! Vả lại, bây giờ cậu đến bệnh viện và làm ầm ĩ lên ở đó, bọn phóng viên biết được, chúng lại giật tít rằng Ken đã có người yêu mà lại đi
Trời ơi! Sao dám đưa xe cho thằng đó dẫn, nó bị khùng đó! Buổi sáng đầu mùa hạ rả rích những ngày mưa, con đường quê lầy lội vì cơn mưa lớn vừa tạnh, trời hưng hửng nắng. Nó cùng chị chạy […]
Truyện ngắn
Chỉ đến khi có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi đau của mình, mới có thể dần dà biết cách tự đứng dậy và tiếp tục bước đi. Bởi vì ngoài bạn ra, chẳng ai có thể cảm nhận được rõ ràng những vết […]
Truyện ngắn
11h 45', nó liếc cái điện thoại và nhấp nhổm. Năm phút nữa. Nào, tập trung vào, những lời cuối bao giờ cũng tóm ý và gợi mở cho bài học. Tai căng hết công suất, tay ngoáy lia lịa. 11h 49'. N[…]
Truyện ngắn
Dành tặng cho những ai đã từng là học sinh cuối cấp, vật vã với điểm số và các kỳ thi....song song đó là những cảm xúc tình cảm tuyệt đẹp mà trên đường đời sau này khó mà cảm nhận lại. 1. […]
Truyện ngắn
Hai đứa nó cứ ngồi đó. Mặc cho những hạt mưa lạnh tanh rơi xuống và thấm dần vào da thịt, rửa trôi những giọt nước mắt, rửa trôi cả những mảng buồn đã bám rễ trong long con bé từ những ngày[…]
Truyện ngắn
"Gặp anh, là số mệnh cô đã định đoạt...Lệ như máu, tâm hồn loạn, tính mạng... tàn!" Kể từ giây phút người con trai tên "Đông Phương Khuynh Quốc" ấy bước vào cuộc đời cô là cô biết bản thân […]
Sách Hay
Ở đời, chuyện nực cười nhất chính là khi yêu, hầu hết phụ nữ đều hiến dâng tất cả, còn đàn ông thì lại luôn biết giữ riêng cho mình. Anh biết không anh? Tình cảm không bao giờ là trò chơi đ[…]
Truyện Blog
Một lời nói dối trong tình yêu có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết người. Tất nhiên chúng ta sẽ chọn lời nối dối chân chính. Thủa nhỏ, tôi được dạy rằng, phải sống[…]
Truyện ngắn