Khuôn mặt vô hình
Bình chọn: 1183
Bình chọn: 1183
Có những lần ngồi vu vơ tôi lại nghĩ về người con trai ấy, đó là khoảnh khắc cả cuộc đời này tôi không thể quên nhưng trái ngang thay tôi chưa bao giờ khắc họa được khuôn mặt ấy, chưa bao giờ và một lần trong suốt năm năm đã qua.
***
...Một ngày mùa thu năm 2010
Tôi bước lên chuyến xe ấy trong tâm trạng rối bời, mọi thứ quay cuồng xung quanh tôi, còn tôi thì bất động. Tôi cố kìm nén cảm xúc trước mặt các anh chị em trong gia đình, chị họ tôi không yên tâm nên còn theo chân tôi lên tận chiếc giường nằm ở cuối đầu xe. Tôi đi phía trước và đặt chút ít đồ đạc của mình ngay bên cạnh người con trai đã ở đó từ bao giờ, trong bóng đêm tôi chỉ nhận ra đó là một chàng trai cao gầy và khá bình thường. Tôi không có thói quen nhìn vào mặt người lạ, và với tâm trạng của tôi lúc đó càng không thể khiến tôi để tâm những gì xung quanh mình.
Rồi chị tôi chợt khẽ kêu lên khi nhận ra người ở bên cạnh tôi là cậu bạn học hồi cấp hai, tôi cũng khá ngạc nhiên rồi lại im lặng. Chiếc xe lăn bánh trong màn đêm của một ngày mùa thu lành lạnh, tôi nằm yên trên chiếc giường của mình, mắt rảo hoánh nhìn lên trần của chiếc ô tô mà lòng đang gào thét trong câm lặng. Người con trai nằm kế bên chiếc giường của tôi cũng dần chìm vào màn đêm yên tĩnh, nhưng rồi sự im lặng ấy không được bao lâu khi tôi nhận ra trong bóng đêm ấy một giọng nói nhẹ và trầm đang hướng về tôi...
- Em là em họ chị T à???
Tôi khá ngạc nhiên vì bị làm phiền, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình thường trả lời một cách bâng quơ.
- Vâng ạ
- Em học trường nào ở HN vậy??
- Em học trường ... ạ!
- Hóa ra là cùng trường của anh hồi xưa, vậy em học ngành nào??
- Dạ em học bên xyz, hồi trước anh học ngành gì ạ?? Tôi cũng có hỏi lại để bớt đi sự trống trải giữa hai bên.
- Hồi trước anh học bên ... mà em học khóa bao nhiêu vậy??
- Em học khóa 50 ạ! Anh chắc phải khóa 46 đúng không?
- Uh, sao em biết được vậy?
- Em đoán thế thôi ạ!
Tôi cũng không nhớ rõ mình đã nói kết thúc cuộc trò chuyện như thế nào nữa, tôi chìm vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi của những ngày ngày qua, cho tới khi nghe tiếng nhắc nhỏ của người lơ xe tôi mới giật mình mà tỉnh dậy. Hoang mang cao độ, tôi chỉ nghe loáng thoáng bên tai mình là tiếng nói xen lẫn tiếng còi xe ồn ào "tới bến Nước Ngầm rồi!!!" " Ai xuống bến Nước Ngầm thì chuẩn bị tư trang hành lý đi nhé!!!" chẳng kịp suy nghĩ tôi lao người xuống giường, vội nắm lấy hành lý ít ỏi của mình rồi đi trong sự vội vã không thể nào hơn được nữa. Vẫn nhớ cảm giác khi bước xuống xe, tôi có phần bỡ ngỡ bởi khung cảnh trước mắt, bầu trời vẫn còn rất tối, đâu đó là những ánh sáng len lỏi của vài ba chiếc đèn hiu hắt tỏa ra. Người qua về lại nhốn nháo, ồn ào còn tôi thấy mình trống rỗng và đơn độc. Trong khi không kiểm soát nổi bước chân của mình sẽ bước về đâu nữa, tôi thấy bàn tay mình bị nắm chặt bởi một bàn tay của ai đó, hốt hoảng quay lại tôi thấy hình ảnh quen thuộc của anh. Anh khá vội vàng khi theo tôi xuống xe, anh kéo rất mạnh tay tôi, vừa kéo vừa nói:
- Lên xe đi, ai bảo em xuống ở bến này??
Tôi bỗng nhiên tỏ vẻ khó chịu và tức giận, đáp trả không cần suy nghĩ:
- Mọi người dặn em vậy, cứ kệ em.
- Không được, lên xe đi tới bến Mỹ Đình rồi tính tiếp.
Tôi ương bướng phản ứng mạnh mẽ, nhất quyết không chịu nghe lời cho tới khi anh bảo:
- Lên xe đi, chị T đã nhờ anh đưa em về tới trường rồi.
Lúc ấy tôi mới yên lặng rồi chịu đi lên xe cùng với anh, khuôn mặt tôi vẫn cúi gầm từ lúc đó đến lúc xe dừng bánh ở bến Mỹ Đình. Thật ra khi lên xe tôi mới để ý rằng lúc đó trời mới chập choạng hơn 3h sáng, có hơi rùng mình nhưng nhanh chóng ngay sau đó tôi lấy lại vẻ mặt như không có gì và mọi thứ lại rơi vào trạng thái im lặng.
Xe tới bến Mỹ Đình vào khoảng gần 5h sáng, lúc này trời có sáng hơn và mọi hoạt động xung quanh dường như cũng đã rất náo nhiệt. Tôi thấy hai bên đường mọi người đang ra sức tỉa tót và gấp gáp tạo quang cảnh cho đại lễ nghìn năm Thăng Long Hà Nội, tất cả ra sức khẩn trương và cởi mở còn tôi thấy mình u uất, xa lạ và đơn độc trong chính cái không gian ấy. Tôi trở ra Hà Nội lần này đúng dịp đại lễ vậy nên hầu hết các tuyến đường đều cấm xe bus di chuyển, nếu không có anh tôi chắc đã quay cuồng trong mớ hỗn độn đó và càng không thể biết mình phải làm gì. Chúng tôi đã đi bộ rất lâu, đi hết con đường này tới con đường khác, tôi lặng lẽ theo sau anh như một đứa em gái nhỏ lần đầu được biết tới thế giới rộng lớn này. Cả hai đều im lặng cho đến khi chúng tôi tìm được điểm dừng xe bus dưới một tán cây nhỏ và khá vắng người. Lúc này khi ngồi với nhau chúng tôi vẫn cứ thế im lặng, tôi đưa mắt nhìn vào tấm bản đồ toàn Hà Nội được dán ngay phía bên trái cạnh tôi, thật ra tôi cứ nhìn chằm chằm vào nó nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Rồi anh hỏi tôi một số câu gì đó nhưng tôi chỉ đáp lại bằng những câu t
"Bệnh nhân mắc chứng suy giảm trí nhớ sẽ mất dần khả năng định hướng không gian, quên đi cách sử dụng những đồ vật quen thuộc, thậm chí có thể quên sự vật, con người xung quanh, suy giảm chấ[…]
Truyện ngắn
Tâm tự lực thi vào công ty ấy, do chính giám đốc tuyển từ vòng thi viết đến vòng phỏng vấn. Chị kế toán trưởng có vẻ không hài lòng khi Tâm là người giành mất tấm vé vào công ty mà em họ chị[…]
Truyện ngắn
...Chúng ta... đã chọn sai cách để đối diện với tình yêu của chính mình... đúng không......... Tớ gặp cậu. Một cách thật buồn cười. Khi đó tớ và cậu đều còn nhỏ. Tớ bị... ăn hiếp. Cậu xông […]
Tâm Sự
Câu chuyện về hôm qua, hôm nay và ngày mai
Một lớp của trường tiểu học Mỹ có 26 học sinh đặc biệt vì chúng đều có những quá khứ tội lỗi: em thì đã từng tiêm chích, em thì đã vào trại cải tạo, thậm chí có một học sinh nữ trong một năm[…]
Truyện ngắn
Nói về hôn nhân, người xưa có câu "Nhất gái lớn hai, nhì trai lớn một". Tôi từng nghĩ thậm chí gái lớn hai thì cũng không ổn. Người phụ nữ trưởng thành sớm và thường trông già dặn hơn ngay c[…]
Truyện Blog
Cũng từ sau đêm hôm đó, tôi lặng lẽ đi theo chị làm người canh chừng đầy nhiệt tình mà chưa từng vặn vẹo, lý do lý tứ thêm một lần nào nữa. Tôi là tên ăn trộm. “Cướp!... Cướp!...” Tôi thả […]
Truyện ngắn
Bài chia sẻ rất hay của Chủ tịch của Trường Việt Mỹ. Đặc biệt hữu ích cho các bạn trẻ bắt đầu vào đời. Tôi rất hân hạnh được có mặt trong buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm nay của các bạn, những […]
Truyện ngắn
Không sai, có rất nhiều cô gái giống như thế, rõ ràng rất tốt, hiền lành, yêu cầu không cao nhưng từ đầu đến cuối vẫn cô đơn. Cho dù cũng có khi bước ra ngoài, chấp nhận tình yêu của người k[…]
Truyện Blog