
Hoa lộc vừng thương nhớ
Bình chọn: 234
Bình chọn: 234
"Nhớ nhà quá thì về một chuyến đi, để tao đi gửi tiền xuống cho mua cái vé xe về nhé".
Tôi bảo không, vì biết cha cũng chẳng có tiền, cha sẽ lại đi vay, cả đời cha phải vay nợ khổ lắm rồi. Sau khi tôi ra trường đi làm được một thời gian, anh trai cả nhà tôi cũng đi xuất khẩu lao động nước ngoài, cuộc sống của gia đình tôi có khấm khá hơn nhưng tôi vẫn rất ít khi về nhà. Một lần cha tôi gọi điện:
"Tết Cơm mới này có về nhà không?"
Thấy tôi chần chừ mãi không trả lời, ở đầu dây bên kia giọng cha sốt sắng nói tiếp.
"Nếu mày bận học, bận việc thì thôi ở nhà vẫn tốt cả mà".
Đúng là tôi rất bận, không có cả ngày nghỉ cuối tuần, cha biết thế cũng chẳng giục tôi về. Cũng vì thế mà những cuộc điện thoại về nhà của tôi cũng thưa dần đi, cha ốm tôi nhiều lần tôi không biết. Cha tôi vốn là một người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh từ bé đến giờ ít khi thấy ông ốm đau, nếu cha ốm tôi thấy không quen chút nào và thấy có cảm giác sợ hãi. Tôi đã quen với việc mẹ quanh năm thuốc thang nhưng lần nào thấy ba phải uống thuốc là tôi thấy lo lắm, lúc đó biết bao nhiêu điều xấu xa chợt hiện về trong trí óc tôi. Tôi sợ nếu như cha cũng thường xuyên bị như mẹ thì ruộng vườn, việc học hành của anh em chúng tôi sẽ ra sao đây? Và tôi biết chính cha tôi cũng sợ lắm, một lần ông bị đau bụng rất nặng, do bị dị ứng thức ăn lạ, ông gọi anh em tôi đến và bảo đem cái vòng tay bạc duy nhất của mẹ đi bán lấy tiền rồi đưa ông đi bệnh viện. Lời cha nói hôm đó vẫn còn ám ảnh tôi đến bây giờ.
"Tao không muốn chết lúc này đâu, tao sợ lắm, tao còn nợ nần nhiều quá, tao mà chết đi mẹ con chúng mày làm gì mà trả được cho người ta".
Ơn trời mọi chuyện rồi cũng đã trôi qua, sau đợt đó cha tôi lại khỏe mạnh lại như xưa. Mỗi lần đến một vùng đất mới, tôi thường không bỏ qua những đền chùa, nhà thờ, nhà nguyện và tất cả những nơi có thể cầu nguyện được. Tôi đến những nơi ấy cầu nguyện bằng đủ tất cả những thứ tiếng mà tôi biết, tôi cầu nguyện cho cha mẹ, cho tất cả gia đình tôi. Mở đầu những lời cầu nguyện bao giờ tôi cũng cầu cho cha mẹ tôi được khỏe mạnh bình an. Thế mà mùa đông năm ngoái cha bỗng bị một trận ốm, ốm nhẹ thôi nhưng kéo dài. Dù khi anh em tôi trưởng thành, biết đi làm cha đã đỡ vất vả nhiều nhưng lúc ấy cha cũng già rồi, sức khỏe không còn được như trước nữa. Em trai út tôi bảo cha ốm còn là vì cô đơn nữa, anh em tôi đứa đi học, đứa đi làm, có đứa cả năm không về cha buồn nên sinh bệnh. Đúng là từ ngày đi làm tôi cứ đi suốt từ nơi này đến nơi kia, cha không nói gì tôi cứ nghĩ là ông chẳng nhớ tôi nhiều đến thế. Hóa ra ông luôn lo lắng, luôn mong ngóng chúng tôi về... Ông chẳng nói với tôi người chuyên đi không có điểm dừng, chẳng nói với anh trai cả đang làm việc ở Đài Loan mà chỉ nói với thằng em trai út của tôi đang ở cùng cha mẹ, rằng ông nhớ những đứa con đang tha hương nơi đất khách quê người, nhất là tôi là con gái mà cứ một thân, một mình. Tôi mới biết điều ấy từ mùa đông năm ngoái, lúc ấy dù đang có đủ thứ phải làm ở Tây Ban Nha tôi cũng bỏ dở để về nhà. Thấy tôi trở về cha mừng lắm, ông chỉ tay ra góc vườn, cây Lộc Vừng xưa giờ đã cao lớn, đầu đông rồi mà hoa vẫn nở.
"Cái ông người Kinh gì dưới xuôi cho tao cái cây này đã bảo mà, hoa nở là nhà có cái lộc, mày về rồi đúng là cái lộc đây mà..."
Lúc ấy nước mắt tôi lại tuôn rơi, hóa ra tôi là "lộc" của cha sao? Những điều cha mong mỏi chỉ có vậy, chỉ là mong chúng tôi luôn được vui vẻ, hạnh phúc và thỉnh thoảng về sum họp đủ đầy bên nhau...
Mùa hè qua tôi đi lấy chồng, nhà chồng xa nhà cha mẹ có vài chục cây số nhưng tôi vẫn ít khi được về nhà thăm cha mẹ, thăm ngôi nhà thân yêu xưa cũ của mình, vẫn là chuyện công việc, chồng con. Về nhà chồng được một tháng ba tôi gửi tặng cho tôi cành Lộc Vừng đã được ông chiết từ lâu, chồng tôi mang ra khoảng sân trước nhà trồng và ngày nào anh cũng chăm bón cẩn thận. Sáng nay dậy trong tiết trời hơi se lạnh của cuối mùa thu tôi nhìn thấy trước cổng nhà mình cây Lộc Vừng nhỏ đã đỏ đầy hoa, bài thơ của cậu em trai nhỏ viết ngày nào lại ùa về trong tâm trí:
...Về nhà thôi con gái
Cuối mùa này hoa Lộc Vừng vẫn nở...
Sáng nay tôi quyết định về thăm cha tôi.
Hoa Thược Dược
Khi không còn có mẹ, giữa nỗi đau lớn và mất mát vô kể ấy, con hiểu mình là niềm an ủi lớn nhất cho cha. Hai cha con vẫn thường "tựa" vào nhau mà sống. Cha dạy cho con lẽ phải để làm người, […]
Truyện ngắn
Lớp tôi hầu như chưa có đứa nào có bạn gái, nhưng thằng Minh silíp bảo nó đã từng đá một đứa rồi nên có lẽ nó sẽ truyền kinh nghiệm cho bọn tôi. Một ngày nắng đẹp, tôi đến trường đại học lấ[…]
Truyện ngắn
" Khi cha mẹ cho con cái thứ gì đó, con cái cười. Khi con cái cho cha mẹ thứ gì đó, cha mẹ khóc!" Khi tôi lên giường đi ngủ là 11 giờ đêm, bên ngoài cửa sổ những bông tuyết nhỏ đang rơi. […]
Truyện ngắn
Chẳng biết rồi ngày mai sẽ ra sao nhưng Hương thấy làm dâu họ Cà Mảy, làm vợ Pản được như thế này là hạnh phúc lắm rồi, dù có chuyện gì xảy ra cô biết chắc chắn sẽ không bao giờ Pản bỏ cô lạ[…]
Truyện ngắn
Về nhà đi con gái Bên góc vườn xưa cha vẫn ngồi đó ngóng chờ Về nhà đi con gái Cuối mùa này hoa Lộc Vừng vẫn nở Nhành đỏ tươi đợi người thiếu nữ cài lên tóc Chú họa mi ngày nào chẳng hót nữa[…]
Truyện ngắn
Vợ chồng là hai đường thẳng song song, hai đường thẳng ấy cứ kéo dài vô tận và không bao giờ gặp nhau nhưng nếu thiếu một đường thì đường còn lại chỉ là một cái gì đó vô vị. Đố bà hai đ[…]
Truyện ngắn
Mà sao người lớn không được ngoan như vậy? Nắng nóng. Không khí mặn chát. Những con sóng đều đều. Một cậu bé trên bờ biển quỳ gối xúc cát bằng xẻng và nén cát vào cái xô đỏ. Sau đó nó úp xô[…]
Truyện ngắn
Bạn là người vươn ra tìm tay ta và chạm đến trái tim ta. Bạn chính là cảm giác vĩnh hằng ở trong tim. Khuyết danh Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào một ngày hè của năm 1998, một ngày hè […]
Truyện ngắn
Còn nhớ không em kỷ niệm mùa thu ấy?
Mùa thu đến mang theo những kỷ niệm. Với mỗi ai đó nó lại mang đến những cảm xúc khác nhau. Với anh, đó là em. Không biết giờ đây, em có còn nhớ con phố Liễu Giai ngày trước,thơm mùi hoa sữa[…]
Truyện Blog