
Hẹn đôi
Bình chọn: 429
Bình chọn: 429
***
Tôi guồng chân đạp xe, hòa mình vào dòng người tấm nập. Chẳng biết bản thân nên đi đâu, chỉ biết một điều rằng: con đường phía trước là dài vô tận. Tôi cứ thế đi lòng vòng trên đường, đi mãi, đi mãi. "Mệt mỏi" là hai từ đúng nhất để hình hung tâm trạng của tôi lúc này. Làm gì để vớt vát lại tình bạn giữa tôi và Trang đây? Nói rằng tôi không có một tí tì ti tà niệm nào với Nghĩa à? Cứ cho là Trang tin tôi đi, vậy ai tin Trang? Tôi thở dài một cái, quanh quẩn trong đầu là đoạn phim Trang ngồi thu lu một góc khóc. Cùng câu nói như tẩm toàn độc của con nhỏ "tao nghĩ Nghĩa thích mày". Nó cứ đua nhau quyện lấy tôi không buông.
Đạp xe thêm một lúc, tôi dừng chân nghỉ mệt bên Café & Sách. Nói sao nhỉ? Đây là thiên đường, là nơi ăn chơi, phè phỡn của tôi. Đúng như cái tên nó mang, Cafe & Sách là một quán nước trá hình. Nói cách khác nó là một nhà sách bán nước. Túm lại là có hai nghĩa, thích hiểu theo kiểu nào cũng được, cái nào cũng đúng hết. Mang tiếng là nhà sách nhưng lại chẳng có lấy một cuốn sách tham khảo. Mà tất tần tật chúng đều là truyện tranh, tiểu thuyết, truyện trinh thám,... Không vậy mà nơi đây lúc nào cũng ngập đầy người thích đọc sách. Tất nhiên tôi cũng là một trong số đông đó. Cafe & Sách có quá trời thứ hấp dẫn mà người ta không thể không đến. Thứ nhất, phải kể đến là chị chủ quán xinh đẹp tuyệt trần. Đi cùng giọng nói ngọt ngào tưởng như liều thuốc độc, dót thẳng vào tai người nghe. Thứ hai, tiền thuê sách giẻ, tiền mua nước cũng giẻ, chỗ đọc sách lại thoáng mát yên tĩnh. Thứ ba, ở đây thi thoảng lại xuất hiện vài ba anh chàng Hotboy, phục vụ cho sự nghiệp ngắm trai đẹp miễn phí của tôi và Trang. Vậy thì còn gì bằng? Tuyệt cú mèo!
Ngày nào đến Cafe & Sách tôi cũng hớn ha hớn hở, gặp người chào người, gặp ma chào ma. Còn hôm nay, tôi lui thui đi thẳng đến giá để sách. Đứng đó một hồi lâu cũng không chọn được cuốn sách vừa ý. Một lúc sau có người đến đứng bên cạch tôi, tôi biết ý dịch người sang cho họ chọn sách. Vị khách đó lại bước sang một bước, rút ngắn khoảng cách, đứng sát tôi. Chau mày, tôi giật lùi một bước, người đó lại bước theo tôi. Cứ vậy, cho đến khi bả vai tôi đập vào một cái kệ sách kê vuông góc với kệ sách trước mặt. Tức mình, tôi lia mắt qua nhìn người bên cạnh. Áo thun, quần jeans mài, giầy thể thao, ắt hẳn đây là một tên con trai. Một tên con trai cao lêu nghêu mắc bệnh thần kinh. Tôi bặm môi nhìn khoảng cách một bàn chân giữa tôi và người con trai bên cạnh. Song, vác theo cục tức người cổ lên hỏi:
- Có phải quá mất lịch sự rồi không?
Đáp lại tôi là một nụ cười nhẹ, cậu ta khẽ nói:
- Chào Ngọc.
Ồ, ra là anh bạn tôi gặp lần trước trong buổi hẹn đôi của Nghĩa Trang Couple đây mà. Cố hoàn thành nốt phép lịch sự tối thiểu nhất, tôi cười đáp chả:
- Chào Minh. Trùng hợp thật đấy, cậu cũng đến đây đọc sách à?
- Không! Mình thấy Ngọc vào đây nên cũng vào theo.
Đây là ý gì? Tôi nhíu mày nhìn Minh nghĩ nghĩ nhưng cũng không nói ra. Vốn dĩ ấn tượng của tôi với cậu ta đã xấu rồi, nay nghe được câu nói này, mọi chuyện lại càng tệ hơn.
Tôi nhìn Minh cười cười, vơ đại một cuốn sách, rồi quay đầu đi về chiếc bàn mà tôi với Trang thường ngồi. Minh cũng đi đến, kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi, trên tay cầm một quyển sách y chang của tôi. Vẫn duy trì nụ cười cố hữu, cậu ta tiếp tục hỏi:
- Mình ngồi đây được chứ?
Ngồi rồi mới hỏi, thế có ai giết người xong mà nói với nạn nhân rằng: "cho tôi đâm một nhát" không hả? Hâm chưa từng có! Tôi hậm hực cố nặn ra cho mình một nụ cười nói:
- Bây giờ tớ nói không được thì liệu cậu có đứng lên không?
Không như tôi mong, Minh chẳng xụ mặt lấy một cái. Ngược lại, ý cười trên môi ngày càng đậm, vẻ mặt thích thú nhìn tôi nói:
- Không.
Quả là da mặt dày có khác, dày hơn cả quyển sách trên tay tôi.
- Vậy thì cậu còn hỏi làm gì cho mất sức?
- Cậu có vẻ ghét tớ nhỉ?
Được đà tôi ngửa cổ cười vang, giọng khoái trí:
- Quá ghét là đằng khác.
- Cậu đúng là chẳng thay đổi, vẫn giống y ngày trước!
- Hả? – Tôi ngớ người trước câu nói lạc đề của Minh.
- Cuối cùng thì cũng tìm thấy cậu.
- Hả ?
Viền môi ngày càng được kéo rộng, Minh đi đến sách cái cặp đang để trên ghế của tôi lên, ngồi xuống đó, ngồi cạnh tôi. Tôi nắm tay lại thành quyền, đem giấu sau lưng, lần này thì tức thật sự rồi đấy. Minh để cái balo của tôi lên chân mình, nghịch nghịch cái móc khóa hình cây đàn ghi- ta đã cũ treo bên cặp. Lại cười, cậu ta nhìn tôi hỏi:
- Vẫn còn giữ à?
- Hả?
- Gặp lại cậu thật là vui.
Lần này thì tôi chịu hết nổi rồi đấy! Cậu ta nói chuyện như từ trên trời rơi xuống ấy. Không đầu không đuôi, toàn chen khúc giữa nói. Lại còn cái gì mà tôi vẫn vậy, chẳng thay đổi, tìm được tôi rồi thì gặp lại tôi thật vui. Điên rồi. Điên thật rồi.
Tôi giật lại cái balo của mình, ôm chặt nó vào ngư
Cánh cửa phòng sinh đóng ập lại, như tương lai trước mắt chị. Bụng bự và đau. Nhưng làm sao đau hơn khi chồng chị đứng đó, lạnh lùng: Đứa trẻ này sinh ra mà không giống tôi, cô tự mà lo đấy[…]
Truyện ngắn
Vị bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ cùng ê kíp hôm đó không ai kiềm được nước mắt. Sau gần mười tháng mong mỏi chờ đợi, cuối cùng cũng đến ngày cách ngày dự sinh khoảng một tuần, đôi vợ chồng trẻ Quâ[…]
Truyện ngắn
Và nếu mỗi lần đau là một giọt nước, một hạt cát thì chị thành sông, thành đồi cát năm ba mươi tuổi. Ở nhà coi chừng em... Chị dạ. Má rải lời dặn dò nằm lển nghển khắp nơi. Chị ngó ngoài s[…]
Truyện ngắn
Cách đây đã lâu, cô giáo chủ nhiệm lớp 12 trình bày với hiệu trưởng rằng lớp cô chủ nhiệm có một nữ sinh có thai đã hơn năm tháng. Em này đến lớp rất uể oải, mặc cảm với bạn bè, việc học giả[…]
Truyện ngắn
Quá nửa đêm, lão Tam lại bò sang nằm cạnh thằng Hải. Y như rằng, sáng dậy bị nó đạp cho: "Lão già thối này, nói bao nhiêu lần không nghe, cút. Lần sau thức dậy mà tôi còn thấy ông nằm cạnh n[…]
Truyện ngắn
Tình yêu, tình bạn sẽ trôi dạt về đâu? Tương lai là tro bụi xám đen mịt mù. Vẫn tiếp tục với một Lâm Tiêu mơ màng, một Cố Ly đỏng đảnh, một Đường Uyển Như đầu óc đơn giản và một Nam Tương b[…]
Sách Hay
Tôi không cố gắng bắt hoa mặt trời hướng về phía mình nữa, vì đơn giản nắng mới là thứ nó cần. Cái bạn lớp trưởng 12A dễ thương nhỉ? Nghe nói còn học giỏi nữa. Thì sao? Lại say nắng nữa h[…]
Truyện ngắn
Tuy rằng chiếc xe đạp giờ đã cũ nhưng đối với con thì kỉ niệm giữa mẹ gắn bó bên chiếc xe đạp ấy hẳn còn tươi mới. Những kỉ niệm bé thơ lúc con còn là một thằng bé tiểu học được mẹ chở đi họ[…]
Truyện ngắn
Thề thốt cũng chỉ là giả tạo mà thôi
Tôi và anh yêu nhau được 1 năm. Hôm sinh nhật anh, anh hỏi tôi có thể trao trinh tiết cho anh không, tôi hơi sững sờ, nhưng thoáng thấy anh thất vọng, tôi chần chừ gật đầu.... Chúng tôi vượt[…]
Tâm Sự