
Gửi tới ba mẹ triệu lời xin lỗi
Bình chọn: 294
Bình chọn: 294
(BlogRadio.Yn.Lt) Nhìn mẹ tôi ấp úng khi 2 đứa em tôi xin 20 ngàn nộp tiền lớp, lôi ra mười mấy ngàn tiền lẻ mà sao lòng tôi đau, đau lắm. Từng đó đã là gì của một cuộc chơi của tôi, từng đó đã là gì của một bộ váy hở hang tôi mua đi dự tiệc, từng đó đã là gì của một quả đầu màu mè mới của tôi, từng đó đã là gì khi tôi đưa chúng bạn gọi là "tiền tiêu tạm "....
***
Tôi sinh ra và lớn lên trên dãi đất đầy nắng và gió của miền trung khô cằn đầy sỏi đá. Gia đình tôi cũng từ những ruộng đồng kham khổ tần tiện sống qua ngày, cha mẹ tôi hằng ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà vẫn không đủ chi tiêu, không đủ cho công việc học hành của 3 chị em tôi.
Nếu chỉ có tới đây thì không còn gì để nói mất rồi, từ khi sinh ra tôi luôn là đứa con ngoan trong lòng ba mẹ.... nhưng một điều đã khiến tôi thay đổi và giờ tôi viết nên những dòng này để thay cho lời xin lỗi....
Tôi đã học hành rất chăm chỉ, thành tích học tập của tôi cũng không kém ai, ấy vậy mà điểm thi đại học của tôi vỏn vẹn chỉ 14 điểm....tôi đã xấu hổ với bạn bè, gia đình,người thân như thế nào khi biết điểm. và tôi đã không nói với ai từ khi tôi biết điểm. nhưng ba mẹ đã động viên tôi rất nhiều để tôi nộp nguyện vọng đi học,và giờ tôi đang là sinh viên năm 2 trường đại học sư phạm.
Nhưng 2 năm qua,cuộc sống xa nhà đã khiến tôi thay đổi tất cả. Khi bạn bè thức khuya học bài là lúc tôi tụ tập thâu đêm với nhóm bạn hư hỏng. Khi bạn bè tích cóp từng đồng ba mẹ gửi là lúc tôi hoang phí vào tiệc tùng, bar.... Khi bạn bè bình thường như bao người khác là lúc tôi thể hiện là tiểu thư con gia đình có điều kiện. Và lúc bạn bè nhận được học bổng này, học bổng kia là lúc tôi nhận được thong báo thi lại 4 môn.... Và chắc tôi sẽ như thế này, như thế này mãi nếu như tôi không tình cờ nghe được cuộc nói chuyện đêm khuya của ba mẹ trong một lần ra nhà:
- Giờ kiếm đâu ra 5 triệu để con vào nộp học phí đây ông?
- Phải bán hết lúa đi chứ làm sao, tôi tính rồi bà à, bán hết lúa chắc cũng được 3 triệu, còn 2 triệu để tui sang anh Hai mượn đỡ xem sao.
- Bán hết lúa thì tháng sau nhà mình ăn gì hả ông? Còn anh Hai liệu có cho mình mượn nửa không?
- Thì giờ biết làm sao, không có tiền nhỡ con mình bị đuổi học thì sao? Phải cố gắng thôi bà à.....
Nếu như tôi không nghe được cuộc nói chuyện này, chắc tôi vẫn thể hiện với bạn bè rằng gia đình tôi là một gia đình có điều kiện, cuộc sống của tôi thừa thải nhiều thứ....lâu nay tôi đã quên mất mình là ai và gia đình mình như thế nào...
Không biết nước mắt tôi tự bao giờ đầm đìa trên gối, tôi đã nghĩ về tôi của 1 năm qua, và liệu 1 năm qua gia đình tôi đã bao lần chạy vạy, đi vay tiền cho tôi nộp học phí, mà học phí đó bao lần là của quán bar...
Buổi sáng của quê tôi khá đẹp, ánh mặt trời nhô cao sau rặng tre già, gió thổi man mát, một cảm giác mà sống ở thành phố tôi không có được. nhìn thấy mẹ tôi hun hút thổi lửa nấu nồi cháo trắng cho cả nhà, lòng tôi sao khó nói vậy nhỉ. Nhìn mẹ tôi ấp úng khi 2 đứa em tôi xin 20 ngàn nộp tiền lớp, lôi ra mười mấy ngàn tiền lẻ mà sao lòng tôi đau, đau lắm. Từng đó đã là gì của một cuộc chơi của tôi, từng đó đã là gì của một bộ váy hở hang tôi mua đi dự tiệc, từng đó đã là gì của một quả đầu màu mè mới của tôi, từng đó đã là gì khi tôi đưa chúng bạn gọi là "tiền tiêu tạm ".... Tôi tự thấy có lỗi với ba mẹ, với những đứa em của tôi...
Tôi mới biết ba tôi vừa xin đi phụ thợ cho người ta, mẹ tôi nói một ngày ba làm cũng được 70 ngàn, cũng đỡ. Cái từ "cũng đỡ " ấy sao mà như một cái gai đâm vào ngực tôi, đau lắm... tôi đã tự nhìn lại bản thân của mình, trang phục tôi đang mặc, tôi đã ươn ướt nước mắt, mà mắt tôi nào đâu phải khóc, chỉ là bụi bay vào mắt thôi. Khi nhìn thấy mồ hôi ba tôi rơi xuống, thở hổn hển mà vẫn bị người ta la mắng lòng tôi đã đau xót, đau xót biết nhường nào
Có phải lúc tôi thất vọng, uất ức, bất cần là lúc ba mẹ tôi cũng đau như tôi. Lúc nhìn thấy bảng điểm của tôi được gửi về nhà chắc ba mẹ tôi thất vọng về tôi nhiều lắm. Lúc nhìn thấy đứa con gái ngoan hiền biến thành một người khác chắc ba mẹ tôi đau lòng lắm. Tôi đã làm chính bản thân mình đau khổ và những người thân, người quan tâm tôi, yêu quý tôi thất vọng nhiều lắm
Là một phút tôi trải lòng mình, là một lần nhìn nhận bản thân mình trong gương tôi đã biết mình sai, mình sai nhiếu lắm. Ba mẹ ơi, con thực sự xin lỗi ba mẹ nhiều lắm, con đã không biết rằng từng con chữ con đánh rơi kia là bao mồ hôi của ba mẹ. con biết con đã sai vì tương lai của chính bản thân con đang hủy hoại trong tay con. Ba mẹ à.... Nếu con đánh mất ước mơ trở thành bác sĩ con không thể thực hiện được nó, nhưng ngay từ bây giờ con sẽ trân trọng con đường con đang lựa chọn vì chính bản thân con và vì ba, vì mẹ nữa. Con hứa từ bây giờ con sẽ sống khác, một cuộc đời sao cho đáng sống. ước mơ có thể thay đổi nhưng đánh mất niềm tin và vụt
Làm sao tôi biết trước được rằng mình không đủ khả năng làm mẹ. Bác sĩ bảo rằng tử cung tôi không bình thường như những người phụ nữ khác. Sao lòng tôi rộng thế mà không đủ chỗ cưu mang giọt[…]
Truyện ngắn
Anh ngoài 30, giám đốc chi nhánh nột nhãn hàng lớn tại Hà nội. Một vợ và 2 đứa con. Cuộc sống thật đáng mơ ước! Cô một thiếu nữ mới ra trường, xinh đẹp và đầy thu hút. Cô xin học việc tại ch[…]
Truyện ngắn
Cũng như hạnh phúc. Điều cốt lỗi để cảm nhận được nó không phải là cố gắng đạt đến một chuẩn mực nào đó, mà ở việc chúng ta gọi cái gì là hạnh phúc. Ở khu chung cư tôi sống, cứ 10 hộ chi[…]
Truyện ngắn
Hồi bà nội tôi còn sống, gần đến tết, vào những ngày nắng ráo, nội thường mang chiếc áo bông chần ra phơi trước hiên nhà. Chiếc áo ấy, nội chỉ mặc trong ba ngày tết, còn cả năm nội gấp vuông[…]
Truyện ngắn
Tôi lặng im. Vì mọi thứ chưa tỏ rõ nên tôi không thể tranh cãi với nó. Cãi làm gì, tôi bao giờ cũng là đứa thua cuộc? Thằng thần sầu quỷ khóc đó, tôi còn lạ gì nữa? Trông nó lừ đừ như vậy ch[…]
Truyện ngắn
Lâu nay tôi hay bị ám ảnh về việc phải sống như thế nào cho có ý nghĩa. 1. Sáng dậy, pha một ly cà phê sữa, ra bãi biển sau nhà ngồi chơi. Không có ai trên bãi, chỉ có bọn còng gió thân t[…]
Truyện Blog
Tại sao Ếch và Rắn không chơi chung với nhau?
Audio Trên đời này có biết bao nhiêu tình bạn đã bị bỏ lỡ vì họ nghĩ rằng họ "không thể" chơi chung với nhau! Buổi sáng nọ,[…]
Truyện ngắn
Chia tay, tôi tìm mọi cách để xóa đi những ký ức của tôi về em. Nhưng thời gian trôi đi và tôi quên rằng tôi vẫn quan tâm, lo lắng cho em như ngày nào. Tôi vẫn lặng lẽ vào facebook dõi theo[…]
Tâm Sự