
Gió về trời
Bình chọn: 377
Bình chọn: 377
Một buổi chiều cuối tháng sáu, tôi về nhà nghỉ hè, Ba tôi đưa hai chị em đi thăm một ngôi mộ, Ba bảo: "Đó là chị gái của các con, chị tên là Thụy Vân", em tôi nhìn chằm chằm vào ảnh trên bia mộ, một người giống em tôi đến kì lạ, mọi đường nét trên khuôn mặt đều là của em tôi, từ đôi mắt, chân mày cho đến dóng mũi thẳng và cao, em tôi thốt lên: "Ba ơi, chị giống con quá". Ba tôi quay mặt vội đi lau giọt nước mắt vừa rơi xuống, Ba vừa thắp hương cho chị vừa khóc và kể cho chúng tôi nghe về chị, chị Thụy Vân cũng thích đàn, mà đàn rất hay, quyển nhạc em tôi lấy ra đàn chính là của chị ngày xưa để lại và em cũng hay đàn duy nhất bản nhạc mà ngày xưa chị thích, Ba nói:
- "Thụy Dương à, Ba xin lỗi là Ba không tốt, mỗi lần nhìn con Ba như thấy Thụy Vân về vậy, Ba nhớ chị của các con, nếu như ngày ấy Ba về kịp mà đưa Thụy Vân đến viện, không để Mẹ con một mình xoay sở thì có lẽ chị con đã không ra đi như vậy, ba có lỗi nhiều lắm, có lẽ Thụy Vân đã gửi tặng Ba Mẹ một hình hài khác là con thay thế, nhưng như vậy lại càng làm Ba đau khổ hơn, nó dày vò Ba hàng đêm và Ba day dứt rất nhiều".
Em tôi lặng lẽ và nói:
-"Con sẽ thay chị ở lại bên cạnh và chăm sóc cho Ba Mẹ, con sẽ làm tất cả những gì mà chị chưa làm được, Ba Mẹ còn có con và chị Thụy Khanh mà"_Thụy Khanh là tên tôi, Ba Mẹ tôi đều lấy chữ Thụy làm đệm cho con gái của mình.
Sau buổi chiều đó Ba tôi thay đổi, Ba dần bỏ rượu và thuốc, cuối tuần nào về Ba cũng mua quà, có hôm tôi thấy Ba ôm về một con mèo tam thể cho em tôi, khỏi nói em tôi thích như thế nào, nó âu yếm, vuốt ve, nâng niu con mèo như một báu vật. Ba đưa em đi học vẽ, Ba bảo em có rất nhiều tài lẻ, nếu không đàn được thì vẽ, cho em một niềm vui nho nhỏ, dù không thích bằng đàn nhưng em tôi vẫn đi học vẽ, những bức tranh em vẽ khi nào cũng có những con vật, rất sống động.
Buổi sáng thứ 7, tôi ngồi pha cà phê cạnh những con mèo của em, tôi cũng vuốt ve chúng, xoa đầu chúng như em tôi vẫn thường làm, lũ mèo tranh nhau dụi đầu vào tay tôi khò khè, nhìn yêu đến lạ. Ba Mẹ đang dọn dẹp lại một vài thứ bên trong phòng, sáng nay em tôi đến lớp học vẽ, khoảng 9h sáng mẹ tôi nhận được một cuộc điện thoại nói em tôi bị tai nạn đang trong bệnh viện, Mẹ tôi khuỵu xuống còn Ba tôi lao ra khỏi nhà ngay tức khắc, lúc ấy trong đầu tôi không còn nghĩ được điều gì nữa, tôi gọi xe đưa mẹ đến bệnh viện, đến nơi tôi thấy Ba tôi ngồi lặng lẽ ngoài hành lang, Ba đang khóc, chỉ cần nhìn như vậy thôi Mẹ tôi thét lên và ngất lịm. Em tôi bị một tài xế say rượu đi ngược chiều đâm phải, do mất nhiều máu nên đã không thể qua khỏi, Ba tôi lặng người khi nghe câu chuyện từ người đưa em tôi vào viện kể lại. Chưa bao giờ tôi thấy Ba tôi khóc nhiều như thế, sau đám tang của em tôi, Ba tôi thu dọn tất cả những thứ trong nhà liên quan đến rượu, từ đó Ba tôi ghét rượu, một giọt cũng không bao giờ dùng đến, Ba hút thuốc nhiều hơn, tôi thấy Ba mua một cây đàn piano mới đặt vào phòng của em, mọi đồ đạc vẫn để nguyên như cũ, Ba đặt di ảnh của chị và em tôi cạnh nhau trong phòng, trên chiếc đàn piano mới.
Sau cú sốc đó Mẹ tôi gần như ngã gục, không thể gượng dậy nổi, ba tôi xin nghỉ phép để ở nhà lo liệu mọi việc và chăm sóc mẹ tôi. Những con mèo nhỏ thiếu hơi em tôi kêu suốt ngày, như một thói quen chúng lục tìm em tôi trong nhà, những nơi em hay ngồi, hay đến và một điều là đến tối chúng vào phòng em tôi ngủ như một phản xạ quen thuộc, khi không thấy em chúng lại kêu vang khắp phòng, tôi đã phải lấy chiếc chăn em hay dùng đem về phòng mình rồi ôm lũ mèo đi ngủ như em tôi vẫn thường làm cho chúng, cuộn tròn chăn lại và vuốt ve từng đứa, bây giờ tôi mới hiểu em tôi yêu thương chúng đến dường nào.
Tôi khó có thể làm được như em tôi vẫn thường làm, tôi vẫn uống cà phê mỗi ngày và giúp ba thu dọn mọi thứ trong nhà, tôi bắt đầu học từ những thứ nhỏ nhất của em, chỉ duy nhất một điều tôi không làm được đó là đánh đàn, tôi không hiểu về âm nhạc, không biết đàn và thậm chí không muốn đàn, tôi sợ những âm thanh ấy vang lên khiến Ba Mẹ lại nhớ chị và em. Mẹ tôi dù muốn hay không cũng gượng dậy từ từ, tôi không còn thấy Mẹ bước chân vào phòng em nữa, chỉ có Ba hay vào lau dọn và lại đặt mọi vật ở nguyên chỗ cũ. Nhiều đêm tôi thấy ba ngồi hút thuốc lặng lẽ trong phòng em, bàn tay di chuyển trên từng phím đàn, có lẽ ba nhớ bản nhạc em hay đàn lắm, có lần Ba nói với tôi nửa đùa nửa thật: "Ba thèm được nghe em đàn giống như con cần có cà phê mỗi ngày vậy". Sợ Mẹ buồn khi nhìn thấy những kỉ vật của e
"Nhưng mà thôi, dẫu sao thì mình vẫn là con... ráng làm cho tròn bổn phận mấy anh chị à!". Ngôi nhà sàn gỗ màu xanh đối diện bến sông thường ngày vắng lặng, hôm nay lại có cái gì đó khang k[…]
Truyện ngắn
"Thiên thần của con sẽ hát cho con nghe và sẽ cười với con suốt cả ngày. Con sẽ cảm nhận được tình yêu của cô ấy dành cho con và điều đó sẽ làm con hạnh phúc." Có một em bé sắp rời khỏi […]
Truyện ngắn
Ngồi vội vàng tranh thủ trà đá với anh buổi trưa ở Hàn Thuyên. Ông anh này trước học cùng khóa đại học và ở cùng dãy kí túc xá, cũng lâu lắm rồi không gặp. Hơn tôi 3 tuổi, anh đi nghĩa vụ qu[…]
Truyện ngắn
Ngày xưa, khi tạo ra người mẹ đầu tiên trên thế gian, ông Trời đã làm việc miệt mài suốt 6 ngày liền, quên ăn quên ngủ mà vẫn chưa xong việc. Thấy vậy, một vị thần bèn hỏi:"Tại sao ngài lại […]
Truyện ngắn
Mấy tháng nay, mẹ An bệnh ngày càng nặng, không thể đi làm nữa. Ngoài giờ đi học, An phải làm đủ việc để nuôi mẹ. Từ mò cua, bắt ốc, đi mót cá con ở các bến thuyền của ngư dân…An gầy và ốm […]
Truyện ngắn
Mọi thứ trong cuộc sống như những cuộn len nhiều màu sắc mà ngày qua ngày tôi vẫn loay hoay ngồi quấn từng vòng, để rồi có đôi lúc vụng về làm len rối tung, đan cài vào nhau thật chặt, ở một[…]
Truyện ngắn
Ai thấy tôi nực cười chứ tôi thì không. Tôi thích việc mình làm. Tôi xinh, tôi nghĩ thế. Mà thực ra mọi người bảo tôi không xinh, cũng vẫn có người khen tôi, nhưng tôi biết nhan sắc mình th[…]
Tâm Sự
Anh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xe đạp đi về phía đường Nguyễn Kim. Quảng Tâm nhìn theo đến lúc bóng anh khuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa. Cơn mưa đầ[…]
Truyện ngắn