
Giá như...
Bình chọn: 476
Bình chọn: 476
(BlogRadio.Yn.Lt) Thoa đã đánh đổi tuổi xuân cho cái sự nghiệp vô nghĩa này mà, giá như ngay từ đầu Thoa hiểu rằng Thoa là một phụ nữ trước khi là một bà tiến sĩ, một trưởng khoa oai vệ thì có lẽ Thoa đã khác.
***
Tiết dạy thứ 4 thế là xong. Đám sinh viên kêu rên lạo xạo "Tiết cuối rồi sao mà cô dạy lâu quá rứa trời? Đói bụng chết đi được." Rồi thì chúng ùa ra, chúng lấn Thoa ép sang hẳn một bên.
Cái đám sinh viên này làm gì mà vội thế, có cơm nước, có con cái gì đâu, Thoa còn không vội nữa là, mà có vội để làm gì. Trước đây thì Thoa vội thật. Vội để làm cho xong cái luận án tiến sĩ. Vội để còn về lo cơm nước cho chồng và cả gia đình "tứ đại đồng đường" tiêu biểu bên nhà chồng nữa.
Sao bây giờ Thoa có nhiều thời gian quá đỗi thế này?
Thoa học xong đại học năm 24 tuổi. Vốn xuất thân từ một gia đình gia giáo với hai đời ông nội và bố mẹ đều làm nghề dạy học, Thoa nhận tấm bằng đỏ ngành Ngữ văn ra trường và được giữ lại làm giảng viên cho trường. Thoa vui mừng đến tột độ bởi có thể được tiếp tục nối nghiệp bố, mẹ. Thoa hãnh diện khoác tà áo dài tím rất Huế mà Thoa yêu đến mê mệt, cỡi con xe wase mới toanh đến trường.
Thoa đến trường không phải để học mà để tập sự làm giảng viên. Nghĩ cũng hay, suốt thời sinh viên Thoa luôn nổi tiếng nhất khoa về học giỏi, hát hay, hoạt động phong trào tốt lại xinh đẹp, ăn nói duyên ơi là duyên thế mà Thoa chẳng có mối tình vắt vai. Nói không có là không đúng mà phải là Thoa chẳng bao giờ và cũng chẳng có thời gian để ý đến ba cái chuyện yêu đương nhăn nhít ấy. Đến ngày ra trường Thoa mới biết có tỷ anh chết mệt vì mình. Nhưng biết cũng chỉ để biết thế thôi. Một năm, hai năm lũ bạn của Thoa lần lượt cắp nón theo chồng, Thoa vẫn đi về một mình trước cái nhìn ngẫng ngơ của bao chàng si tình.
Rồi Thoa gặp anh trong một ngày Huế mưa lạnh. Đó có lẽ là duyên nợ mà Thoa phải gặp. Năm đó, mùa đông đến muộn. Thoa vẫn than vãn vì mấy chiếc áo len mẹ mới đan đẹp ơi là đẹp chẳng có cơ hội đêm ra khoe đám bạn. Sáng Thoa còn ngắm nghía chiếc áo mà đi dạy trong tiếc nuối "trời mùa đông chi mô mà nắng như đổ lửa!"
Thế nhưng đến chiều, bước ra khỏi lớp mưa đã giăng kín trời. Huế vẫn thế, sáng nắng là vậy nhưng chỉ cần mưa được là mưa dầm dề cả nữa tháng trời không thôi, không khí chuyển sang lạnh ngay lập tức. Đứng co ro cuối dãy nhà xe, Thoa chỉ mong mưa bớt nặng hạt để còn về.
- Chào cô! Mưa to quá cô hèo? Mưa ri không khéo lụt chẳng chơi.
- Dạ. Thoa quay đầu nhìn, một gã thanh niên cao lớn, phong độ đứng ngay sau Thoa. Trông bộ dạng hình như cũng là giáo viên trường này. - Thời tiết Huế mình chán thiệt thầy hè?
- Rứa cô không bới áo mưa theo à?
- Dạ, khi sáng trời còn nắng nóng rứa mà. Ai biết được chừ mưa lạnh ri mô!
- Thì tôi cũng giống cô nên chừ còn đứng đây nì! Mà cô dạy ở khoa mô rứa?
- Dạ em dạy khoa Văn thầy ạ! Còn Thầy?
- Tôi dạy khoa Toán. Chà, khoa Văn nghe nói vui lắm hả cô? Chả như khoa Toán tôi cứ khô khốc, cộc lốc.
Thoa khẽ cười vì nhận xét khô khốc, cộc lốc của người đồng nghiệp.
- Em cũng chỉ mới vô khoa được hơn hai năm thôi thầy ạ! Còn nhiều bỡ ngỡ lắm.
- Trời! Hai năm còn bỡ ngỡ chi nữa. Tôi thì dạy ở đây được gần năm năm rồi.
- Rứa chắc thầy dày dạn kinh nghiệm lắm rồi, thầy hỉ? Em nhiều khi còn sợ đám sinh viên lắm, chúng nghịch hơn hồi xưa thầy hè?
- Chà, dạy chặp rồi cũng thấy ngán ấy mà. Nói chuyện nảy chừ mà chưa biết cô tên chi, thiệt vô duyên quá, cô thấy, đúng là dân toán mà!
- Dạ, em là Thoa ạ! Còn thầy là...
- Tôi là Bình, đến khoa toán cô cứ hỏi Bình Zero là ai cũng biết.
- Răng gọi là Bình Zero hả thầy?
- Thì vì tôi chẳng có chi hết nên gọi là Zero. Mà thôi, đứng đây thì biết đến khi mô mới hết mưa mà về, không khéo đến tối nước ngập hết đường rồi mất công lội bì bỏm. Cô đợi tôi tý.
Nói xong, Bình lao nhanh ra ngoài trời, dáng Bình nhanh nhẹn, rắn rỏi dưới màn mưa dày đặt. Thoa nhìn theo rồi khẽ nhoẽn miệng cười "cái anh ni cũng hay thiệt". Chưa đầy năm phút sau, Bình đã quay lại, trên mình khoác chiếc cánh dơi xanh lục.
- Đây, cô dùng tạm mà về chứ tối.
Nhận chiếc áo mưa trên tay Bình, Thoa chưa kịp nói cảm ơn, Bình đã phân bua:
- Tôi nghĩ cô con gái, dạy văn chắc là thích màu hồng, tôi tìm mãi nhưng chẳng có màu hồng nên mua tạm cái màu đỏ cho cô. Hồng hay đỏ cũng rứa, cô hèo?
- Cảm ơn thầy, ri là tốt lắm rồi thầy ạ!
Thực ra Thoa ghét cay ghét đắng cái thứ màu đỏ chói chang ấy, cứ làm như mỗi mình nó là có màu hay sao mà lúc nào cũng chói chang, lòe loẹt. Màu hồng cũng vậy, cứ như cô con gái nhà giàu lúc nào cũng thích đỏng đa đỏng đảnh. Thoa chỉ yêu mỗi màu tím. Màu tím Huế cứ man mác, hiền dịu, e ấp mà Thoa vẫn bảo sao giống hệt mẹ Thoa vậy, giống hệt cô gái Huế chính gốc.
- Nhà cô ở mô?
- Dạ,
Chị và anh Bắc khi bắt đầu cũng như chuyện của em vậy. Chị đã đem lòng yêu thầy giáo chủ nhiệm của mình. Chẳng bao lâu trao thân cho anh ấy. Nhưng anh ấy yêu chị thật lòng. Chị cam đoan là […]
Truyện ngắn
Người quan trọng nhất trên đời
Audio Hãy xóa đi một cái tên nữa đi! tiếng của thầy giáo lại vang lên. Cô nữ sinh sững lại, rồi như một cái máy, từ từ quyết định xóa bỏ tên của đứa con...Cô mệt mỏi tiếp tục công việc, và[…]
Truyện ngắn
Tôi phát hoảng, và không kịp suy nghĩ, tôi kêu lên: Cháu là con của bác sĩ Eppley. Tôi không thể tin được mình vừa nói gì. Và gần như ngay lập tức, người phụ nữ dịu giọng: Ra vậy! Cô xin l[…]
Truyện ngắn
Có một vùng kí ức tuổi thơ trong tôi
1. Cánh bèo trôi nổi đưa tôi trôi dạt nhiều nơi, khắp chốn rồi neo lại ở một góc nhỏ của thị trấn miền biển cuối trời tổ quốc. Nhiều lúc tôi cứ chạnh lòng, tủi thân vu vơ khi nhìn đám nhỏ ch[…]
Truyện ngắn
Tình đơn phương như tách cà phê đen
Tình yêu, đôi khi không nhất thiết phải xuất phát từ 2 phía. Nó vẫn đẹp như ý nghĩa vốn có của nó! Tôi thường đọc được nhiều về thứ tình cảm chỉ 1 phía này qua những trang tiểu thuyết, s[…]
Truyện Blog
Có bao giờ mùa thu trở lại nữa không anh? Cho em được nói một điều thôi, rằng những ngày dấu yêu ấy đâu dễ dàng quên lãng. Em hít thật căng lồng ngực thứ không khí hanh hao, tê buốt hai c[…]
Truyện Blog
Tình yêu là không ai muốn bỏ đi - Phan Ý Yên
"Vào lúc ấy, cô nhớ những buổi sáng của mình, bình yên và thanh thản. Rừng lá phong trước nhà đã biết bao mùa đi qua vẫn miệt mài thay trút lá. Bầu trời đó luôn lặng lẽ hiền hòa. Cô nhớ có n[…]
Sách Hay
Chỉ là bây giờ mình chưa hẹn hò nên em vẫn tỉnh bơ những tin nhắn anh chúc ngủ ngon... Khi mình hẹn hò... Khi mình hẹn hò em hứa sẽ là cô gái nghe lời. Em sẽ nắm chặt tay anh khi qua đườ[…]
Truyện Blog