
Em đợi anh có lâu không?
Bình chọn: 342
Bình chọn: 342
***
Ti vi đang chiếu lại "Thiên thần và ác quỷ" chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của Dan Brown – một tác giả mà cả hai đứa đều thích. Cái salon màu gụ trống trơn, bỗng dưng dài ra như bất tận vì có mình tôi ngồi ở một đầu. Mẹ vẫn bận nấu món chè hạt sen ở trong bếp, nhất quyết không cho con gái rượu là tôi động vào, nên giờ này tôi ngồi thừ người ở đây tư lự.
Duy đã đi lại lung tung trong nhà này. Mỗi chỗ ngó một tí, nghé một tẹo, thỉnh thoảng lại nhìn mấy bức ảnh treo trên tường thả một câu: "Ơ hồi ý Trúc trán dô nhỉ?", "Sao không thấy Trúc giống ai trong nhà?", rồi chạy lại phía tôi hất tung cái mái bằng "Hỉ Nhi" lên đỉnh đầu và cười ha hả mặc cho sự chống trả quyết liệt của tôi. Những lúc ấy mẹ vẫn thường chép miệng: "Đã gặp suốt ở trường rồi mà về nhà vẫn còn nhí nháu với nhau"...
Diễn viên chính đóng vai Robert Langdon đang chạy loanh quanh để tìm manh mối về vị hồng y giáo chủ đầu tiên mất tích. "Hỏng hết cả truyện" – Duy vẫn lẩm bẩm như thế mỗi khi tới tình tiết hồi hộp của phim và hai đứa lại chí chóe với nhau về cảnh này hợp, cảnh này không, phim cắt bớt chi tiết nào, làm hỏng chi tiết gì trong nguyên mẫu...
- Lấy cốc đi Trúc ơi, mẹ nấu xong rồi đây.
Mẹ cất giọng gọi và tôi đứng dậy uể oải lấy cốc.
- Thằng Duy mà nó ở đây thì ăn lấy ăn để mất.
Ừ nhỉ, chè hạt sen là món khoái khẩu của Duy. Ăn tới quên trời đất, như thuồng luồng ba ba, mất hết cả vẻ đẹp trai của Hot boy. Những lúc như vậy tôi vẫn thường hét toáng lên trêu: "Thế này mà lũ con gái nhìn thấy có mà ngất", và Duy vẫn cười rồi thình lình khi không để ý, cậu giật chiếc cốc vẫn còn đầy chè chưa ăn xong trên tay tôi giơ cao trêu ngươi.
Chẳng biết sao chúng tôi thân nhau. Thân nhau tới độ một ngày giành giật nhau cái khăn giả hàng hiệu LV dưới sân trường, làm cả trường nháo nhác. Một Hot boy không đẹp trai lắm nhưng có duyên và đứng đắn, ăn mặc phong cách ngời ngời lại đang toe toét cười với cái đứa con gái nhỏ thó, mặt mày đăm đăm và chẳng có gì nổi bật hay thướt tha, kiều diễm.
Tôi cũng không biết vì sao chúng tôi thân nhau dễ thế. Cũng có thể là do lần cuối tôi dám ngáng chân cậu ấy trong căng tin rồi giương mắt lên bảo: "Đói quá, hoa mắt nhìn nhầm, chân lại bị khớp nên duỗi nhầm lúc" và cậu ấy buộc phải trả thù bằng cách cứ tan học là nắm tóc tôi kéo đi xềnh xệch suốt mấy ngày. Mấy đứa con gái là "fan cuồng" của Duy tưởng tôi bị trả thù nên hoan hỉ, đến cả cái Trà bạn thân cũng cười sung sướng. Bọn con trai thì lấy làm lạ vì ở trường này chưa có thông lệ con trai "xử đẹp" con gái bao giờ...
Kì lạ là chẳng đứa nào đi theo sau xem sự vụ ra sao, mà có theo được thì nửa đường cũng mất hút vì tôi chạy thoát hoặc Duy đuổi theo nhanh như gió. Vài bữa như thế, rồi mệt, rồi lại rủ nhau ngồi bệt xuống vệ cỏ nào đó, buôn dưa cho tới khi chán thì về.
Thế mà Duy lại đi. Học lớp 12 xong, tốt nghiệp trung học xong, tôi thi vào Đại học Công Đoàn xong thì cậu ấy cũng bay sang Thụy Sĩ bắt đầu chương trình học bổng của mình. Một người ham học và rất nỗ lực mà. Ngấm ngầm học tiếng Anh như điên, cày bảng điểm như trâu, tham gia tích cực các hoạt động của trường, của phường và ẵm cái Học bổng toàn phần ngon lành như ăn chè hạt sen.
Trà khóc thút thít như cái vòng tay giả bạc hay đeo ở cổ tay trái bị mất, còn tôi thì không. Tôi vẫn cười, vẫn đánh cậu ấy ở sân bay và nhận lại những cái huých đau điếng người. Nhưng tối về thì cay mắt. Những bản nhạc không lời của Yiruma không đủ để xoa dịu nỗi lòng và bao nhiêu tháng ngày sau đó, quen với biết bao chàng trai khác cũng chẳng có ai lấp được khoảng trống cậu ấy để lại. Một khoảng trống không rõ ràng, nhưng hễ thảnh thơi để tư lự nghĩ thì nó cứ rộng hoác và sâu hoắm dần.
Tôi không yêu nhưng nhớ. Không giận nhưng buồn. Không ghen, nhưng nhìn thấy bức ảnh trên facebook cậu ấy ôm ngang eo một cô bé người Việt học cùng trường, thì thấy tim nhói lên một cảm giác khó tả.
Duy vẫn chat yahoo, skype với tôi đều đặn hai tuần một lần; vẫn email khi gặp áp lực vì chuyện học tập. Ba năm học đại học, dù ở xa nhưng Duy vẫn xen vào cuộc sống của tôi như vẫn rất gần. Chỉ có điều, chẳng còn ai đi cùng tôi trên đoạn đường dài đầy cây xanh từ nhà tới sân bóng rổ mỗi chiều chủ nhật, chẳng còn ai mua kem rồi quệt lên mặt tôi mỗi sáng đi học thêm toán và cũng chẳng còn ai nhảy chồm chồm lên khi tôi thông báo một tin sốt dẻo lãng nhách của mình...
- Duy có bạn gái rồi hả?
- Thế lúc buồn Trúc vẫn hay lên gác thượng đứng hả?
- Duy chưa trả lời câu hỏi.
- Có cũng đúng, mà không có cũng chẳng sai.
- Trả lời thế à? Đồ hot boy kênh kiệu. Ghét!
Tôi vẫn quen kiểu trả lời thế. Kiểu trả lời nhấm nhẳng, không đúng trọng tâm làm người hỏi phát điên lên nhưng
Cậu là ánh dương rực rỡ nhất với tớ. Tôi đã nghe nói nhiều lần rằng một nụ cười là hệ thống đèn chiếu sáng cho khuôn mặt, là hệ thống làm mát cái đầu và là hệ thống sưởi ấm trái tim. Có một[…]
Truyện ngắn
Đôi khi cái sự bực mình đó lại là những niềm vui nho nhỏ. Nó với mái tóc dài thướt tha ngồi bàn trước, còn "đối thủ" thì nổi tiếng nghịch ngầm ngồi ngay phía sau nó. Hôm nó tết tóc hai bên[…]
Truyện ngắn
Thương mẹ? Sao ba lại uống rượu...lại say rồi đánh mẹ con con... Tôi một thằng học trò lớp 12 đầy ước mơ và hoài bão cái tuổi mà người lớn chưa thành con nít cũng chẳng xong,sinh ra trong[…]
Truyện ngắn
Chắc hẳn bạn sẽ thấy lạ khi đọc tiêu đề của bài viết, bởi vì chuyện bếp núc xưa nay là của người phụ nữ trong gia đình, đó là thiên đường hay là địa ngục của người phụ nữ thì còn phải xem xé[…]
Truyện ngắn
Chưa khi nào con cảm thấy mình yếu đuối và cần có mẹ như lúc này! Con xin lỗi. cho con khóc một lần này thôi nha mẹ. một lần này thôi rồi con sẽ thôi không khóc nữai......... Có lẻ bây giờ […]
Tâm Sự
Viết cho N và những điều bất khả của tình yêu. Nhà tôi và vợ cùng thành phố. Nhà vợ bề thế, kiên cố. Nhà tôi chỉ là nhà cấp 4 trong một con hẻm nhỏ bên sông. Bố mẹ tôi mất từ lâu, những thá[…]
Truyện ngắn
"Chỉ cần 1 câu sẽ vềRằng e sẽ trở vềA vẫn như thế mà, sẽ chờ e nơi đây mãi" Vào lúc đó, việc buông bàn tay e, việc để e dựa vào người khác khôg phải là mình. Tôi cảm thấy vô cùng bất lực. 5[…]
Tâm Sự
......Kiếp trước mình nợ nhau ít quá, kiếp này mình chỉ trả nợ nhau ngắn ngủi vậy thôi.... Ngày ấy, em là cô gái 24 tuổi, loay hoay với những cảm xúc chóng vánh đến rồi đi, đợi chờ một ngư[…]
Truyện ngắn