
Đó có phải là...yêu?
Bình chọn: 296
Bình chọn: 296
Thế rồi nó và Nô là 1 "cặp" chuyên ngồi sổ vì nghịch, chuyên đi cùng xe mỗi lúc lớp đi chơi, chuyên cãi cọ um xùm dù chẳng có gì đáng phải thế và rồi dường như là cùng nhau đã trở thành thói quen.
Cả hai đều vui tính nói nhiều nên hai tranh cãi, mỗi lần nó giận, Nô thường cù vào lưng nó vậy là cười, là làm lành. Thời gian cứ thế, trêu ghẹo chán rồi cũng thôi, chỉ có điều nó đã biết lo mỗi khi Nô ốm phải nghỉ học nó bồn chồn khi Nô đi muộn, nó thấy nhoi nhói, thấy bực, giận khi Nô cười với bạn nữ khác..
Ngày 8/3 bọn con trai tổ chức rầm rộ, nào bánh kẹo, trái cây, mỗi bạn một bông hoa hồng đỏ chót nữa, bỗng dưng cậu ta lôi ra một bó hoa dại đủ màu, nhìn qua cũng biết nó được nhặt nhạnh vội vàng, vẫn còn vướng vài cái là vàng đã mục, nó bảo:
- Bó hoa này tặng cho mình Xu thôi nhé, các bạn nữ nhà mình toàn thích hoa hồng, mình Xu thích cái hoa này thôi, cấm không bàn tán ghen tỵ nhá, mình tặng để hối lộ Xu vì đã cho lớp mình chép bài thoải mái. Hì, tặng Xu
Nó đã vui, đã ngượng nghịu, thậm chí hai má nóng bừng, tai cũng đỏ ran lên rồi, nhưng cái câu tặng để được chép bài thoải mái thốt ra, làm nó nghẹn lại, nó không tỏ thái độ bực tức ở đây được, nó chẳng biết Nô thật hay đùa nhưng nhìn cái mặt là biết nói thật, bỗng dưng nó thấy nặng nề, chẳng thể nhếch môi lên cười, chẳng cảm nhận được bánh kẹo có vị gì, nó như pho tượng moi thứ xung quanh ồn ào, ầm ĩ chẳng ai để ý là nó khác lạ. Nó nhét bó hoa thật sâu vào gầm bàn, và hôm đó về sớm...
Sáng ngày sau, thấy Nô ngồi đó vẻ mặt lầm lì, nó cũng mệt mỏi ngồi bịch xuống, cả lớp lại chạy nhảy đùa nghịch ầm ĩ, chỉ nó và Nô, cậu ta hỏi " Sao Xu nhét bỏ hoa vào rồi để vậy, nếu không thích cũng phải đối xử tử tế với nó chứ" nói đoạn cậu ta lôi bó hoa nhăn nhóm từ gầm bàn ra, vài bông và lá rơi rụng tơi tả, mỗi một cánh hoa rơi ra nó có cảm giác như có cái gì đó đâm vào da thịt mình
- Tội gì tôi phải tử tế với nó, chẳng phải mục đích của nó chỉ là làm tôi cho các bạn chép bài thôi còn gì, không có nó tôi vẫn thế thôi.
- Xu ơi ra đây đi – tiếng mấy đứa con gái oang oang, nó nói không rồi ngồi im, hai đứa chẳng biết Nô nghĩ gì, còn nó cũng miên man, mà lạ, sao lại phải thế, tự nhiên giận những cái không đâu, mà lúc tối còn chẳng ngủ được, thao thức, chưa bao giờ nó thế.
- Xu ngốc quá, Nô nói thế để lớp nó khỏi trêu thôi, chứ không phải vì mục đích đó, Nô biết Xu thích hoa dại đúng không?
- Thế hả?, mặt nó rặng rỡ quay sang, thái độ đó khiến thằng bạn cũng phải bật cười rũ rượi, nó đá Nô mấy cái, vậy là làm lành.
Lớp 12, bắt đầu lao vào học hành, nó và Nô vẫn thân thiết hơn thế, quan tâm hơn, những quan tâm nho nhỏ, có lúc lại lạnh lùng khó hiểu, đôi khi lại nồng nàn quá mức, nó chẳng dám gọi tên đó là gì, không phải yêu, chỉ thinh thích, không phải bạn bình thường, chỉ quá thân hơn một chút thôi, thi thoảng chỉ một cái nhìn trộm của Nô mà cả đêm nó thao thức, đôi khi chơi trò chơi vô tình nắm tay nhau, siết chặt, thấy tim đập rộn ràng, cảm giác đó thật tiếc nuối khi trò chơi kết thúc. Mọi thứ cũng chỉ thế thôi
Và từ lúc nào đó nó không còn dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, dù hai đứa vẫn ngoác miệng cười to, vẫn đánh đấm nhau túi bụi. Nô bắt đầu hay để ý hôm nay Xu mặc áo mới, Xu bị giảm cân, mắt Xu bị sưng...
Trong trang lưu bút, nó bảo thích hai màu trắng đen, vì nó đối lập và rõ ràng, nó thích thế, ghét sẽ là rõ ghét, và thích thì cũng rất thích, không có kiểu dở dở ương ương, vậy mà giờ nó lại chẳng thể gọi tên được cái thứ tình cảm đó, má chính xác là nó đang dở dở như vậy.
Buổi học cuối cùng, nhiều cảm xúc, lúc cô giáo chủ nhiệm lên nói chuyện tâm sự, cả lớp đều nén lòng, mắt ai cũng đỏ hoe, nó cũng vậy, hơn ai hết nó phải cố kìm nén bật ra tiếng khóc, bỗng có bàn tay nắm chặt tay nó, nó để im lặng, cảm nhận hơi ấm đang truyền sang, nó không nhìn, cũng không giằng ra, cứ thế và cũng cảm nhận được tâm trạng của cậu ấy. Nô viết lưu bút cho nó đầu tiên và cũng dài nhất, mỗi khi buồn nó có thói quen mở ra và đọc lại để cười, để nhớ, để hoài niệm, để tìm lại cái cảm xúc...Không gọi được tên.
***
Nó đậu đại học Nô trượt, nó đi xa và phải hòa mình vào cuộc sống mới, Nô cố tình cắt đứt liên lạc, hơn 1 năm sau Nô viết thư cho nó nói đang học cùng thành phố , 2 đứa gặp nhau sau hơn 1 năm, cảm xúc xưa vẫn ùa về mạnh lắm, nó thấy Nô khác nhiều, chững chạc hơn, trưởng thành hơn, chỉ có điều bây giờ nó đã biết che giấu cảm xúc rồi, nó vui đấy, nó hồi hộp đấy nhưng vẫn để khuân mặt mình ở cái mức để cậu ta biết rằng cậu chỉ là một đứa bạn thân thôi.
Hai đứa đi lang thang, vô định, hỏi thăm bạn bè, ôn lại kỷ
Nếu sống, thì phải sống cho thật đúng nghĩa
Con xin lỗi mẹ, xin lỗi ba, con đi đây. Ngân nốc trọn toàn bộ số thuốc vào miệng. Cô nhắm chặt mắt lại, chời đợi Tử thần sẽ mang cô đi. Một giọt nước mắt rơi xuống... Ngân đi lang thang tr[…]
Truyện ngắn
Ở một vùng biển xa xôi, có một con cá lớn rất đẹp nhưng lại cô đơn, hàng ngày nó chỉ biết dạo chơi ở những nơi đáy biển sâu nhất, lạnh nhất, những âm thanh vắng lạnh vang lên, từng giọt từng[…]
Truyện ngắn
Ngày xưa có 3 cái cây mọc gần nhau trong rừng. Chúng thường nói rì rào với nhau về ước mơ và những hy vọng của mình. cây thứ nhất bảo : Tớ muốn được trở thành một hộp gỗ quý, được đựng tr[…]
Truyện ngắn
Tôi tự nhủ với lòng mình sau này sẽ kiên quyết bảo với người yêu là sau khi cưới nhau là phải sống riêng, bởi tôi quá ám ảnh cảnh chị gái tôi lấy chồng phải về nhà chồng ở. Yêu chồng, chị g[…]
Truyện ngắn
"Thầy" phán cưới nhau về thì mình sẽ chết sớm!!!
Ông thầy nghe xong nhảy dựng lên dưới lốt "ông nội" của mình, run cầm cập rồi chỉ thẳng mặt người yêu mình quát "Con này không được, con này sẽ hại chết cháu tao " rồi nằm vật ra im không n[…]
Tâm Sự
Con thấy mình bỗng bé nhỏ và cô đơn giữa vùng đất này, tất cả kỉ niệm tất cả hồi ức của con đều không ở đây, lúc này đây tâm hồn con đang ở nhà, đang ôm chầm lấy mẹ, con muốn ôm mẹ và khóc. […]
Tâm Sự
Nên nếu bạn tìm được phụ nữ 25, đừng đợi họ đến 30 mới cưới. Bởi đến tuổi 30, họ sẽ còn thông minh hơn nữa, để lựa chọn – tôi – công việc hay gia đình. Người ta thích ca ngợi tuổi 18, tuổi […]
Truyện Blog
Bởi vì còn trẻ, nên suy nghĩ giản đơn, những cảm xúc nhẹ nhàng, thanh khiết nhất chính là quà tặng tuyệt vời nhất. Thời gian qua đi, những cảm xúc ấy không còn nguyên vẹn nữa, nó sẽ từ từ bi[…]
Truyện Blog