
Có mất đi đâu...
Bình chọn: 262
Bình chọn: 262
(BlogRadio.Yn.Lt - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Đã từ lâu, tôi không còn tắt điện thoại nữa.
***
Năm thứ 3 Đại học, tôi quen nó qua hội đồng hương của trường.
Tôi – một kẻ nhàm chán và đơn điệu, không biết làm gì khác ngoài việc ngày ngày lên trường rồi sau đó về nhà vùi đầu vào máy tính hoặc mấy cuốn truyện dày cộp.
Nó – một kẻ sôi nổi và phá phách, không biết làm gì khác ngoài việc bỏ học và lượn lờ.
Tôi với nó, không thân thiết cũng chẳng xa lạ. Tôi với nó, không đồng điệu cũng không lạc nhịp.
Lần nào gặp tôi, nó cũng nhìn từ đầu xuống chân rồi phán một câu: Nhìn mày như cụ già, tuột hết cả cảm xúc ăn chơi của tao.
Lần nào gặp nó, tôi cũng nhìn từ chân lên đầu rồi phán một câu: Còn mày như con vẹt.
Nó ham chơi, nhưng nó không yêu đời. Tôi không ham chơi, nhưng tôi không chán đời. Có lần, ngồi ở quán trà đá ven đường, nó vừa cắn hướng dương tanh tách vừa hỏi tôi:
- Nếu chết, mày nghĩ sẽ chết thế nào?
- Chưa bao giờ nghĩ, việc quái gì phải nghĩ.
- Thì bây giờ nghĩ – nó chống cằm nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Nó là thế, nếu nó đặt ra câu hỏi thì không ai được phép trốn tránh câu trả lời.
- Ngủ, chết trong lúc ngủ. Tao nghe các cụ bảo thế là sướng nhất.
Nó bật cười nhìn tôi:
- Mày đúng là đứa lười toàn tập. Thế nếu sống, mày sẽ sống như thế nào?
- Tao vẫn đang sống mà.
- Không, mày chỉ chưa chết thôi. Sống như mày chán lắm – nó lắc đầu nhìn tôi ngao ngán và thương cảm như thể tôi là kẻ đang mang căn bệnh nan y chờ ngày khai tử vậy.
Đến lượt tôi bật cười:
- Sống như mày thì không chán chắc.
Lần này, cả hai đứa đều cười.
Một tuần sau, tôi mới gặp lại nó. Nhìn thấy tôi, nó toe toét:
- Hôm trước tao thử uống thuốc ngủ.
- Làm gì? – tôi trợn tròn mắt hỏi
- Mày hỏi ngu thế. Để ngủ chứ làm gì – nó nhìn tôi như vật thể lạ.
- Ngủ luôn hay ngủ có thời hạn? – tôi vẫn ngây ngô hỏi nó.
- Định ngủ luôn – nó cười.
- Thế sao còn đứng đây? – lần này đến lượt tôi cười. Nó chợt hiểu ra nó bị tôi cho vào tròng từ nãy tới giờ.
- Mày đúng là đồ bạn đểu.
- Lâu lắm mới khen nhau được một câu – tôi nhìn nó hầm hầm cái mặt mà cố nín để không bật cười ha hả ngay giữa sân trường.
Tôi và nó, không yêu cũng không ghét, không nhớ cũng không quên. Tôi và nó, có tuần gặp vài lần, có khi vài tháng không thấy mặt. Không nắm chặt, cũng không từ bỏ. Thích thì đến, chán thì đi, thích lại đến. Những câu chuyện không cần đầu, cũng không có cuối.
Chiều chủ nhật, lang thang vào một ngôi chùa.
- Ê, mày không cúng vái cầu khẩn gì à?
- Một ngày có cả triệu người xin với cầu, đức Phật nào mà phê duyệt cho nổi.
- Đồ vô thần vô thánh – nó vẫn thường nói tôi như thế. Nó bảo:
- Người như mày chẳng có lấy một chỗ dù là mơ hồ nhất để đặt niềm tin, chán chết.
- Uh, thế tao hỏi mày, ai cũng đến đây xin tiền tài hay sức khỏe, hạnh phúc cả. Nếu ai đức Phật cũng cho thì bây giờ đã chẳng còn ai phải đến cầu xin nữa, phải không?
- Thì ít ra mày cũng phải hỏi thăm Ngài có khỏe không chứ - nó nhìn tôi, ánh mắt có chút bối rối.
- Thế mày có thực sự muốn biết câu trả lời không? – tôi nhìn thẳng vào mắt nó.
- Tao cũng chả biết nữa – lần này thì nó bối rối thực sự.
- Đừng bao giờ đặt ra những câu hỏi mà mày không thực sự muốn biết câu trả lời – tôi thở dài. Tôi đang nói với nó hay nói với chính tôi, tôi cũng không biết nữa.
Nó gọi tôi í ới, cười toe toét. Nó quên đi cái mớ triết lý ngớ ngẩn của tôi rất nhanh và tôi cũng thế. Nó đưa cái tranh có in 14 điều răn của Phật lên đưa cho tôi:
- Mua tặng tao đi.
- Ừ, cái này thì được.
- Tao tưởng mày vô thần vô thánh chứ - nó nhìn tôi cười ẩn ý
- Tao có bao giờ phủ nhận giáo lý của các tôn giáo đâu, tao chỉ không thích việc cầu khấn xin xỏ thôi. Có lần, đức Phật đã đưa ngón tay chỉ lên mặt trăng mà nói với các đệ tử rằng: Nhìn theo ngón tay của ta các người sẽ thấy ánh trăng, nhưng ngón tay của ta không phải là ánh trăng. Đi theo lời nói của ta các người sẽ thấy đạo, nhưng lời của ta không phải là đạo.
- Sao mày biết? – nó tròn mắt nhìn tôi
- Tao đọc – tôi đáp tỉnh bơ, có phần đắc ý vì "sự hiểu biết" của mình
Nhưng đáp lại cái vẻ đắc chí ấy của tôi, nó chỉ hỏi thêm đúng một câu:
- Mày đọc cái đấy để làm gì?
Lần này thì đến lượt tôi bối rối. Ừ nhỉ, tôi đọc cái đấy để làm gì, chính tôi cũng không biết. Tôi đáp rất thật:
- Tao cũng không biết nữa.
Nó nghe câu trả lời, hài lòng chạy đi. Tôi không biết nó hài lòng vì cái gì.
Nó là thế, rất hay đặt ra những câu hỏi mà tôi không biết phải trả lời thế nào. Nhưng tôi lại không được phép trốn tránh câu trả lời. Một lần ngồi trong quán ốc, nó bảo:
- Mày nghĩ người điên có sướng không?
Nếu bạn không từ bỏ ước mơ, sẽ có một ngày ước mơ thành sự thật. Dù sớm hay muộn! Ngày đầu tiên của năm học, vị giáo sư môn hóa lớp của lớp tôi tự giới thiệu mình với sinh viên trong lớp[…]
Truyện ngắn
Bắt đầu từ những ngón chân. Anh vẫn thế. Tôi đã quen dần kể từ đêm tân hôn. Người ta nói nhiều về cách thức và biểu đạt, về những khám phá mới lạ, như đường vào mê cung muôn vàn kỳ thú nhưng[…]
Truyện ngắn
Sáng nào cũng thấy thằng nhỏ cầm cái lon đứng chầu chực trước quán ăn. Tôi để mắt theo dõi thì hễ thấy thực khách vừa kêu tính tiền thì thằng bé chạy vào nhìn vào những cái tô, nếu còn thức […]
Truyện ngắn
Ngày xưa, tại 1 ngôi làng nhỏ xa xôi có 1 nơi mà người ta gọi là "Ngôi nhà 1000 chiếc gương". Ngày nọ, một chú chó nhỏ yêu đời đã quyết định đến thăm ngôi nhà xem sao. Khi đến nơi, chú ta […]
Truyện ngắn
Để một người đi qua cuộc đời, rẽ theo hướng nào thì cuối cùng cũng đi về con đường nuối tiếc. Thật buồn khi phải nói những lời xót xa làm đau lòng nhau. Tôi không biết nỗi đau trong em thế n[…]
Tâm Sự
Vẫn ở rất gần nhau nhưng sao thấy xa quá. Khoảng cách địa lý luôn đo được bằng thước nhưng khoảng cách của tâm hồn sẽ chẳng thể đo được nếu không có sự đồng điệu giữa 2 cá thể đang giận nhau[…]
Tâm Sự
Vì vậy, đừng tiết kiệm những cú điện thoại, hay những like, những comment. Còn nhớ hồi đi học, có đứa bạn chỉ vì bạn thân của nó quyết định chuyển sang trường khác mà trầm hẳn. Cô bạn ki[…]
Truyện ngắn
Trong suốt chuyến hành trình của cuộc đời mình tôi vẫn luôn bước về phía trước, không đợi chờ, không nuối tiếc một điều gì ở phía sau lưng mình. Nhưng dù thế nào đi nữa tôi vẫn luôn khao khá[…]
Tâm Sự