
Có mất đi đâu...
Bình chọn: 246
Bình chọn: 246
(BlogRadio.Yn.Lt - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Đã từ lâu, tôi không còn tắt điện thoại nữa.
***
Năm thứ 3 Đại học, tôi quen nó qua hội đồng hương của trường.
Tôi – một kẻ nhàm chán và đơn điệu, không biết làm gì khác ngoài việc ngày ngày lên trường rồi sau đó về nhà vùi đầu vào máy tính hoặc mấy cuốn truyện dày cộp.
Nó – một kẻ sôi nổi và phá phách, không biết làm gì khác ngoài việc bỏ học và lượn lờ.
Tôi với nó, không thân thiết cũng chẳng xa lạ. Tôi với nó, không đồng điệu cũng không lạc nhịp.
Lần nào gặp tôi, nó cũng nhìn từ đầu xuống chân rồi phán một câu: Nhìn mày như cụ già, tuột hết cả cảm xúc ăn chơi của tao.
Lần nào gặp nó, tôi cũng nhìn từ chân lên đầu rồi phán một câu: Còn mày như con vẹt.
Nó ham chơi, nhưng nó không yêu đời. Tôi không ham chơi, nhưng tôi không chán đời. Có lần, ngồi ở quán trà đá ven đường, nó vừa cắn hướng dương tanh tách vừa hỏi tôi:
- Nếu chết, mày nghĩ sẽ chết thế nào?
- Chưa bao giờ nghĩ, việc quái gì phải nghĩ.
- Thì bây giờ nghĩ – nó chống cằm nhìn tôi chờ đợi câu trả lời. Nó là thế, nếu nó đặt ra câu hỏi thì không ai được phép trốn tránh câu trả lời.
- Ngủ, chết trong lúc ngủ. Tao nghe các cụ bảo thế là sướng nhất.
Nó bật cười nhìn tôi:
- Mày đúng là đứa lười toàn tập. Thế nếu sống, mày sẽ sống như thế nào?
- Tao vẫn đang sống mà.
- Không, mày chỉ chưa chết thôi. Sống như mày chán lắm – nó lắc đầu nhìn tôi ngao ngán và thương cảm như thể tôi là kẻ đang mang căn bệnh nan y chờ ngày khai tử vậy.
Đến lượt tôi bật cười:
- Sống như mày thì không chán chắc.
Lần này, cả hai đứa đều cười.
Một tuần sau, tôi mới gặp lại nó. Nhìn thấy tôi, nó toe toét:
- Hôm trước tao thử uống thuốc ngủ.
- Làm gì? – tôi trợn tròn mắt hỏi
- Mày hỏi ngu thế. Để ngủ chứ làm gì – nó nhìn tôi như vật thể lạ.
- Ngủ luôn hay ngủ có thời hạn? – tôi vẫn ngây ngô hỏi nó.
- Định ngủ luôn – nó cười.
- Thế sao còn đứng đây? – lần này đến lượt tôi cười. Nó chợt hiểu ra nó bị tôi cho vào tròng từ nãy tới giờ.
- Mày đúng là đồ bạn đểu.
- Lâu lắm mới khen nhau được một câu – tôi nhìn nó hầm hầm cái mặt mà cố nín để không bật cười ha hả ngay giữa sân trường.
Tôi và nó, không yêu cũng không ghét, không nhớ cũng không quên. Tôi và nó, có tuần gặp vài lần, có khi vài tháng không thấy mặt. Không nắm chặt, cũng không từ bỏ. Thích thì đến, chán thì đi, thích lại đến. Những câu chuyện không cần đầu, cũng không có cuối.
Chiều chủ nhật, lang thang vào một ngôi chùa.
- Ê, mày không cúng vái cầu khẩn gì à?
- Một ngày có cả triệu người xin với cầu, đức Phật nào mà phê duyệt cho nổi.
- Đồ vô thần vô thánh – nó vẫn thường nói tôi như thế. Nó bảo:
- Người như mày chẳng có lấy một chỗ dù là mơ hồ nhất để đặt niềm tin, chán chết.
- Uh, thế tao hỏi mày, ai cũng đến đây xin tiền tài hay sức khỏe, hạnh phúc cả. Nếu ai đức Phật cũng cho thì bây giờ đã chẳng còn ai phải đến cầu xin nữa, phải không?
- Thì ít ra mày cũng phải hỏi thăm Ngài có khỏe không chứ - nó nhìn tôi, ánh mắt có chút bối rối.
- Thế mày có thực sự muốn biết câu trả lời không? – tôi nhìn thẳng vào mắt nó.
- Tao cũng chả biết nữa – lần này thì nó bối rối thực sự.
- Đừng bao giờ đặt ra những câu hỏi mà mày không thực sự muốn biết câu trả lời – tôi thở dài. Tôi đang nói với nó hay nói với chính tôi, tôi cũng không biết nữa.
Nó gọi tôi í ới, cười toe toét. Nó quên đi cái mớ triết lý ngớ ngẩn của tôi rất nhanh và tôi cũng thế. Nó đưa cái tranh có in 14 điều răn của Phật lên đưa cho tôi:
- Mua tặng tao đi.
- Ừ, cái này thì được.
- Tao tưởng mày vô thần vô thánh chứ - nó nhìn tôi cười ẩn ý
- Tao có bao giờ phủ nhận giáo lý của các tôn giáo đâu, tao chỉ không thích việc cầu khấn xin xỏ thôi. Có lần, đức Phật đã đưa ngón tay chỉ lên mặt trăng mà nói với các đệ tử rằng: Nhìn theo ngón tay của ta các người sẽ thấy ánh trăng, nhưng ngón tay của ta không phải là ánh trăng. Đi theo lời nói của ta các người sẽ thấy đạo, nhưng lời của ta không phải là đạo.
- Sao mày biết? – nó tròn mắt nhìn tôi
- Tao đọc – tôi đáp tỉnh bơ, có phần đắc ý vì "sự hiểu biết" của mình
Nhưng đáp lại cái vẻ đắc chí ấy của tôi, nó chỉ hỏi thêm đúng một câu:
- Mày đọc cái đấy để làm gì?
Lần này thì đến lượt tôi bối rối. Ừ nhỉ, tôi đọc cái đấy để làm gì, chính tôi cũng không biết. Tôi đáp rất thật:
- Tao cũng không biết nữa.
Nó nghe câu trả lời, hài lòng chạy đi. Tôi không biết nó hài lòng vì cái gì.
Nó là thế, rất hay đặt ra những câu hỏi mà tôi không biết phải trả lời thế nào. Nhưng tôi lại không được phép trốn tránh câu trả lời. Một lần ngồi trong quán ốc, nó bảo:
- Mày nghĩ người điên có sướng không?
Chuyện kể thành phố - Nàng và cây đàn
Chuyện về nàng được viết rất vội vào một ngày mà nỗi niềm nàng như tiếng đàn vang giữa thành phố này, cô đơn nhưng kiếm tìm sự đồng vọng. Nàng cầm tờ giấy báo, nước mắt lưng tròng. Hỏi nàng[…]
Truyện ngắn
Mỗi khi kể lể về cuộc đời của mình. Cha tôi thường nói về nước ốc. Là nhạt như nước ốc. Nhiều lúc ông còn cáu, khi tôi cà kê bảo ông kể. Tôi đặc biệt thích nghe những chuyện trong quá khứ, í[…]
Truyện ngắn
Nhưng mới nằm được vài ngày, má đột ngột đổi ý, bảo: "Đem cái giường nệm ra khỏi phòng, ai nằm thì nằm." Má bệnh đau lưng, đi đứng rất khó khăn, hầu như nằm một chỗ. Ở quê, mấy con tuy nghè[…]
Truyện ngắn
Thấy thầy vui vẻ, rạng rỡ, chúng tôi nhìn nhau cười và cảm thấy hạnh phúc lây. Ấm áp làm sao! Thầy rất thích vẽ < hiển nhiên, vì là giáo viên dạy vẽ mà!>. Chúng tôi rất thích xem thầy vẽ.[…]
Truyện ngắn
Bây giờ anh mới biết phụ nữ có cho riêng mình một giới hạn.Mỗi lần cô đều tha thứ cho anh vì anh chưa ép cô đến giới hạn đó. Phụ nữ họ sẽ không nói cho đàn ông biết giới hạn đó đến đâu. Giới[…]
Truyện Blog
Nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, từ những căn nhà cao sang hay gác xép tồi tàn, bà đều được trả lời bằng những câu chuyện buồn. Chuyện kể về một người phụ nữ vừa mất con trai. Trong nỗi đau[…]
Truyện ngắn
Chúng ta đừng bao giờ gặp nhau anh nhé
Mình không bao giờ gặp nhau anh nhé? Một cuộc tình ảo... Trời mưa nặng hạt thêm rồi, tiếng mưa như trút xuống cõi mênh mang trong em, em lạc lõng và rơi vào trạng thái trống rỗng. Đêm nay, […]
Tâm Sự
Đông Hà Nội lạnh quá. Lạnh từ cái thời tiết cho đến trái tim của con người vậy. Nó đang đứng chờ xe bus để đi về nhà, trong lòng đầy những suy nghĩ. Tuy là nó nông cạn như cái thằng trẻ […]
Truyện ngắn