
Chuyện từ cái duyên gặp mặt
Bình chọn: 380
Bình chọn: 380
- Sao thế, tự dưng dừng đột ngột vậy?
- Dừng lại uống nước nói chuyện một lát đã nhé.
- Cái gì, dừng uống nước, chỉ thế thôi thì có cần cậu phải phanh gấp thế không hả.
- Có vẻ cậu đang rất sợ, nếu tớ không phanh gấp thế thì làm sao có thể đổi lấy một cái ôm miễn phí của cậu được.
Giờ tôi mới nhớ, thì ra là tôi vẫn đang ôm cậu ta, như một phản xạ tôi vội vàng rụt tay lại. "Thật là dã tâm độc ác mà". Thù này không trả thì không còn là July nữa, một trận xỉ vả cậu ta nhanh chóng được soạn ra trong vòng 3 giây, chỉ chờ sau khi kiếm được chỗ ngồi hợp lý tại cái vỉa hè quán này là sẽ quăng thẳng vào mặt cậu ta. Nhưng rồi thì cái bản xỉ vả đấy cũng trở nên vô dụng, tôi đã không có cơ hội được dùng nó dù chỉ một lần bởi trước mắt tôi là một con người đầy lạ lùng, lạ từ lúc 17h đến bây giờ, cậu ta nhìn tôi đầy ma lực. Phải cám ơn ánh đèn đường lờ mờ hôm đấy chứ không lúc đấy chắc cậu ta sẽ cười tôi rớt hàm mất. Mặt tôi nóng bừng, tim đập loạn xạ, nó có lẽ đã lệch một cơ số nhịp chứ không phải một nhịp nữa rồi. Một dãy câu hỏi từ chiều tự dưng từ đâu cuồn cuộn đổ về, tôi gần như rối như tơ vò, loay hoay trong mớ lòng bong suy nghĩ.
- Cậu cứ định loay hoay với chính mình như thế này trong bao lâu nữa để tớ còn biết lối chờ.
- Sao... sao cậu biết...
- Cậu cứ nói hết tất cả những gì cậu đang nghĩ trong đầu ra xem nào, tớ không đoán được tất cả nhưng tớ sẽ trả lời từng câu hỏi một của cậu. OK.
- Sao tự dưng cậu lạ thế?
- Ví dụ?
- Tự dưng hôm nay lại gọi điện cho tớ, tự dưng hôm nay lại rủ tớ đi chơi, tự dưng hôm nay nói những câu lạ lạ, tự dưng hôm nay thái độ khác bình thường, nói tóm lại tự dưng hôm nay cậu bị sao thế?
- Tự dưng mình yêu nhau đi..
Sặc, toàn bộ lượng nước vừa đưa vào mồm lập tức phun ra, nếu không nhanh chếch ra vài chục độ thì có lẽ không chỉ nước mà có cả enzim lẫn nước bọt của tôi đã hạ cánh an toàn trên mặt cậu ta rồi.
- Cậu vừa luyên thuyên cái gì thế?
- Cậu không nghe rõ, hay muốn tớ nói lại, ok vậy để tớ nói lại từng từ một được chứ: MÌNH YÊU NHAU ĐI.
- Cậu...
- Tớ sao, không đủ tiêu chuẩn làm boyfriend bên cạnh cậu à?
- Không...không, ý tớ không phải như thế. Mà... chẳng phải hôm trước chính cậu nói tớ không còn cơ hội rồi cơ mà.
- Đúng rồi, cậu không còn cơ hội nói thích tớ nữa rồi, mà bây giờ người nói câu đấy sẽ là tớ. Cậu vẫn chưa trả lời tớ?
- Hôm trước khi cậu nói tớ không còn cơ hội nữa, thực sự tớ đã xác định sẽ không bao giờ nói lại câu tớ thích cậu nữa...
- Cậu...
- Mà thay vào đó tớ sẽ nói rằng: Mình yêu nhau đi, ok.
- Oh yeah... Tôi có người yêu rồi.
- Suỵt, cậu có cần phải hét ầm lên như thế không
- Có chứ, sự kiện vui nhất trong năm mà. Mà giờ là người yêu rồi, phải đổi cách xưng hô đi, em không được xưng cậu tớ với anh nữa đâu.
- Haha, có cần nhất thiết phải thế không.
- Cần chứ, rất cần.
- Ok, thế từ nay tớ gọi cậu là anh.
- Phải là em gọi anh là anh.
Tiếng cười còn kéo dài và vang mãi trong đầu mỗi khi tôi nhớ lại cái buổi tối hôm ấy. Có lẽ cái tình cảm của tôi lâu dần đã thẩm thấu đến ông tơ bà nguyệt nên đã được đến đáp xứng đáng rồi chăng. Thực ra thì Khánh đã quan tâm đến tôi cách đây cũng khá lâu rồi mà mãi sau này hỏi ra tôi mới biết. Trong quãng thời gian 2 năm tôi bận rộn với chính mình, cậu ấy đã biết tôi không còn quanh quẩn bên cậu ấy nữa. Và theo như phát biểu của cậu ấy thì: " Anh biết có một cô gái lúc nào cũng loanh quanh bên anh, dù anh có đi đâu hay làm gì thì cô gái ấy vẫn nhìn về phía anh, nhưng đột nhiên có một thời gian dài anh được biết cô gái đó không còn quan tâm đến anh nữa, anh nghĩ cô gái đó đã cảm thấy mệt mỏi, thấy chán nản nên chuyển sự quan tâm của mình sang một đối tương khác rồi. Tự dưng trong anh có cảm giác tò mò muốn biết đối tượng đó là ai, nhưng cô ấy vốn là người lắm chiêu, nhiều trò, không đơn giản như anh nghĩ, muốn giải đáp tò mò của mình thì cần quan sát và để ý nhiều hơn thì mới biết được. Anh cứ quan sát hàng ngày, hàng ngày như thế, dần dần thấy cô gái này thực sự có điều gì đó rất đặc biệt, nó cuốn hút anh, khiến anh nếu ngày nào không hỏi về cô ấy là ngày đó anh khó chịu, lâu dần anh biết mình đã nghiện cô ấy mất rồi nhưng anh chưa biết phải bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế n
Trẻ con thật đơn giản. Chúng chẳng cần phải suy nghĩ hai lần để thực hiện một điều gì đó chúng cho là đúng, và cho dù người lớn có cho rằng hành động ấy ngu dốt đi chăng nữa thì ít ra, trẻ c[…]
Truyện ngắn
Tôi lặng im. Vì mọi thứ chưa tỏ rõ nên tôi không thể tranh cãi với nó. Cãi làm gì, tôi bao giờ cũng là đứa thua cuộc? Thằng thần sầu quỷ khóc đó, tôi còn lạ gì nữa? Trông nó lừ đừ như vậy ch[…]
Truyện ngắn
Nửa trái dưa hấu và bài học về tình nghĩa vợ chồng
Bên trong miếng dưa chứa đựng một bài học lớn về cách ứng xử trong gia đình, khi trái tim đã nguội lạnh, con phải từng chút từng chút sưởi ấm cho nó, mỗi ngày đều luôn nhớ ủ ấm cho nó. Ngược[…]
Truyện ngắn
Anh có thấy không, Hải Đường của em, à không, em quên, chừng đó năm mà vẫn quên, Hải Đường không dành cho em, anh hai ha.... 1. Con trai à, lúc này con đã dựa lưng vào chiếc ghế nệm trên má[…]
Truyện ngắn
"Những đêm như thế này em cũng không ngủ. Em sợ khi mở mắt thức dậy đã nhìn thấy mẹ em, mặc cái áo mẹ mua trong lúc vắng em, ra mở cửa. Vào nhà, em thấy một đôi giày đàn ông xa lạ. Và cái đè[…]
Truyện ngắn
Từ lúc bé xíu xiu, anh em sinh đôi đánh nhau như cơm bữa. Các trận giao chiến kinh hoàng. Thường khi người lớn gỡ được cặp giò hoặc hàm răng của con em bách chiến bách thắng ra khỏi cần cổ t[…]
Truyện ngắn
Dạo này tôi thấy em mệt mỏi, thời gian cùng như công việc đang thao túng em. Tôi hỏi em có sợ không? Em cười khờ khạo bảo rằng nếu không buồn phiền em chẳng thể lớn lên được... Một ngày nón[…]
Tâm Sự
Em có thể nắm tay anh lần nữa được không?
Anh biết tất cả sự thật về sự "phản bội" của em. Nhưng anh không đủ dũng khí để xin em tha thứ. Liệu rằng em có thể nắm tay anh lần nữa không. Người yêu cũ của anh? Mùa đông năm ấy, anh chở[…]
Tâm Sự