
Chiếc xe khốn nạn
Bình chọn: 318
Bình chọn: 318
Ngô Tuấn gật đầu.
- Phải! Nó đấm anh vều cả môi lên đây này. Chỉ vì cái đề can che vết cạo sơn xe.
Lê Hương ngã vào tay Ngô Tuấn:
- Sao anh không dạy cho y một bài học. Cái loại người rừng như y, đâu đáng là chiến hữu của anh? Y lại mắc cả chứng bệnh hoang tưởng nữa. Dễ chừng một ngày, y tưởng cái đầu của anh là trái dưa hấu, y dễ bổ ra xem trong đó có cái gì không đấy!
Bang Ngũ Đại Đầu Lâu tan rã. Lũ học trò lớp 10, lớp 11 không còn lo bị xin đểu nữa. Đường phố bớt đi tiếng rú của năm chiếc xe cùng một lúc.
Lại nói đến Vũ. Y lang thang một mình trên đường phố Hà Nội. Đã gần một tuần rồi, y đọc báo. Vẫn chưa thấy báo nào nhắc đến bà lão cả. Y càng nơm nớp hơn. Xe đi tốc độ 25km/giờ. Bỗng, y nhận ra, mình lại lọt vào đường cao tốc Thăng Long - Nội Bài. Y muốn quay xe nhưng không được. Tắt máy cũng không xong.
Y lẩm bẩm: "Không thể thế được!"
Chiếc xe bỗng khựng lại. Y kinh hoàng. Xác bà lão lại lăn ra lề đường, nơi có ranh giới phân luồng. Y hoảng loạn. Chiếc xe đổ chổng kềnh. Y mặc. Y lao bổ ra kéo cái xác ném vào trong bụi găng lần nữa. Y vác viên đá tảng cở 30 ký, đặt lên ngực bà lão. Y xoa hai tay vào nhau, chắc mẩm xác bà lão chẳng thể nào lăn ra được nữa.
Y lại lao đi.
Bây giờ thì Vũ hoảng loạn thật sự. Chiếc TZM lại đưa y tới đúng nơi y gây án. Xác bà lão lại vẫn nằm ở lề đường phân luồng. Y giờ không còn biết đến trời đất gì cả. Y dắt xe bỏ chạy. Y chạy như ma đuổi. Y khiến chiếc xe Benz phanh dúi phanh dụi. Gã lái xe thò cái mặt lưỡi cày ra:
- Đồ con lợn! Muốn chết à?
Y mặc. Y leo lên xe. Đạp cần khởi động. Tiếng máy nổ giòn. Cái gì? Ôi chao, có tiếng động lạ lẫn cùng tiếng máy. Vũ thêm ga, tiếng động rõ hơn. Hình ảnh bà lão nằm ở rìa phân luồng. Trong tiếng máy, trời ơi, là tiếng rên rỉ ai oán. Rõ đến độ y cảm nhận được như có chiếc khoan máy xoáy vào tay. Lên tận óc. Buốt quá! Vũ giảm ga. Tiếng ai oán rên rỉ vẫn vang. Y lồng lên. Y ngắt máy. Y chạy vòng quanh xe. Y muốn gào lên nhưng cổ họng cứng ngắt. Y muốn vứt xe. Nhưng trong y còn tình yêu mãnh liệt với chiếc xe của mình. Y đành dắt xe. Chiếc xe cồng kềnh. Y lếch thếch. Khuông mặt rúm ró. Hai bên thái dương nổi gân xanh và giật liên hồi. Y đi. Cắm đầu mà đi. Y không còn nhớ nổi mình đang đi nữa. Rồi mệt. Rồi mỏi. Hai chân của y như bị đôi tay ai đó nắm chặt, giữ rịt lại. Tay y tê cứng. Tim đập loạn xạ. Y gạt chân chống, tay cuống cuồng tìm bao thuốc. Y chăm lửa. Y bập môi vào. Rít đến teo cả đót. Tay y run lên. Đót thuốc nhăn nhúm. Đót thuốc bỏng giãy. Phù hết môi. Bỏng. Rát. Xót. Mặc! Y châm thêm điếu nữa. Hút. Bỗng:
- Hỏng xe à?
Y giật thót mình. Tựa như y bị cầm chân lăn xuống vực vậy. Y sững người. Cánh cổng mở. ÁNh đèn hắt ra. Một người cảnh sát cao lớn án ngữ trước cửa. Y ngước mắt nhìn. Chiếc biển đỏ, chữ vàng. "Trụ sở công an phường...". Y cứng lưỡi. Mặt y sạm lại. Người cảnh sát nói:
- Mang xe vào đây tôi sửa cho. Đêm rồi. Gần đây chẳng còn cửa hàng sửa xe nào đâu.
Y không sao kìm được mình. Y làm như một con rối. Dắt xe vào. Người cảnh sát nói:
- Trước đây, tôi cũng từng làm nghề sửa xe.
Y im lặng. Y muốn nói một điều gì đó nhưng không nói được. Người cảnh sát rót cho y một chén nước. Y cầm. Và hoảng hốt ném chén. Trong chén, vụn trà hình một bà lão. Người cảnh sát bảo.
- Ô không sao, nóng quá phải không?
Y gục gặc đầu. Người cảnh sát gót cho y cốc khác. Y không dám nhìn. Y đưa mắt ra chỗ khác. Mắt y chạm phải chiếc cùm chân bằng sắt dài theo chiếc ghế. Y lạnh thót sống lưng. Bỗng y nghe tiếng xe y nổ máy. Y thấy người cảnh sát đang vặn ga. Y chồm lên. Rồi đổ rũ xuống. Y hổn hển:
- Em xin nhận tội. Tối thứ sáu, ngày 13 vừa qua, em đã gây tai nạn ở địa phận phường này.
Y nói xong. Tiếng xe của y không còn tiếng rên rỉ nào xen vào nữa.
Hôm đó là ngày 20. Vừa chẵn một tuần y gây tai nạn. Hôm sau, ở mục An Ninh trật tự của báo Hà Nội Mới người ta đọc được mấy dòng:
"Vũ Anh Tuấn 20 tuổi lái xe TZM quệt làm bị thương một bà cụ 69 tuổi trên đương cao tốc Thăng Long - Nội Bài. Sau một tuần, y đã ra đầu thú. Bà cụ đã ra viện trước đó 6 ngày, không việc gì cả..."
Trên đĩa, một con rắn lục xanh lè to bằng ngón tay cái nằm khoanh tròn, cái đầu mới vừa bị đập nát gác lên trên. “Thỉnh thoảng, tôi lại tưởng tượng nếu xui rủi một ngày nào đó chồng tôi trở[…]
Truyện ngắn
Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 3112,[…]
Truyện ngắn
Gửi người cha muôn vàn kính yêu của con, Cha à, cha đã luôn bảo con phải thật mạnh mẽ. Là con gái, con vẫn phải thật cứng rắn, sẵn sàng đứng lên sau mỗi vấp ngã bằng chính đôi chân của mình.[…]
Truyện ngắn
Một ngày cuối năm, nhóm hùn tiền lại, ra Chợ Lớn mua hơn trăm cái mền để tặng những người cơ nhỡ, nghĩ, những người bất hạnh sẽ cảm thấy ấm áp hơn trong mùa giá rét. Chuyện rắc rối ngay đêm[…]
Truyện ngắn
Kỷ niệm khó quên trong đời CEO Amazon
Giám đốc điều hành Amazon – Jeff Bezos học tại trường đại học Princeton, trong buổi lễ tốt nghiệp vào năm 2010 ở Princeton, ông đã chia sẻ một câu chuyện từ hồi thơ ấu. Bà nội của Bezos – CE[…]
Truyện ngắn
Giá như tôi ngừng câu chuyện ở năm 18 tuổi!
Tôi hiểu ra rằng với họ, tôi nhưmột con người đi ngang qua cuộc đời, tô điểm cho một thời tuổi trẻ oanh oanh liệt liệt của họ. Thế màvới tôi, họgiống nhưcơn bão cuốn trôi tất cả, chỉđểlại đố[…]
Truyện Blog
Tôi đang đánh vi tính ở trong thư phòng, vợ tôi đang hướng dẫn Lợi Tân, con trai học lớp hai, làm bài tập ở bên bàn trong phòng khách. Vợ tôi hiện nay là mẹ ghẻ của Lợi Tân, khi nàng lấy tôi[…]
Truyện ngắn
Đã hai mươi mùa nắng trôi qua. Đã hai mươi mùa mưa đổ xuống ngôi nhà nhỏ bên sông. Má vẫn âm thầm ngồi thở dài ngoài đầu hè, đôi mắt dõi về phương Nam mòn mỏi. Nắng đổ dài một vệt thăm thẳ[…]
Truyện ngắn
Bước trên đường bạn hiền ơi xin nhớ, nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau, ta luôn hứa mãi mãi không hề phai, không bao giờ quên hình bóng nhau... Ngày...tháng...năm... Sáng hôm nay tụi nó […]
Truyện ngắn