
Chiếc xe khốn nạn
Bình chọn: 302
Bình chọn: 302
Ngô Tuấn gật đầu.
- Phải! Nó đấm anh vều cả môi lên đây này. Chỉ vì cái đề can che vết cạo sơn xe.
Lê Hương ngã vào tay Ngô Tuấn:
- Sao anh không dạy cho y một bài học. Cái loại người rừng như y, đâu đáng là chiến hữu của anh? Y lại mắc cả chứng bệnh hoang tưởng nữa. Dễ chừng một ngày, y tưởng cái đầu của anh là trái dưa hấu, y dễ bổ ra xem trong đó có cái gì không đấy!
Bang Ngũ Đại Đầu Lâu tan rã. Lũ học trò lớp 10, lớp 11 không còn lo bị xin đểu nữa. Đường phố bớt đi tiếng rú của năm chiếc xe cùng một lúc.
Lại nói đến Vũ. Y lang thang một mình trên đường phố Hà Nội. Đã gần một tuần rồi, y đọc báo. Vẫn chưa thấy báo nào nhắc đến bà lão cả. Y càng nơm nớp hơn. Xe đi tốc độ 25km/giờ. Bỗng, y nhận ra, mình lại lọt vào đường cao tốc Thăng Long - Nội Bài. Y muốn quay xe nhưng không được. Tắt máy cũng không xong.
Y lẩm bẩm: "Không thể thế được!"
Chiếc xe bỗng khựng lại. Y kinh hoàng. Xác bà lão lại lăn ra lề đường, nơi có ranh giới phân luồng. Y hoảng loạn. Chiếc xe đổ chổng kềnh. Y mặc. Y lao bổ ra kéo cái xác ném vào trong bụi găng lần nữa. Y vác viên đá tảng cở 30 ký, đặt lên ngực bà lão. Y xoa hai tay vào nhau, chắc mẩm xác bà lão chẳng thể nào lăn ra được nữa.
Y lại lao đi.
Bây giờ thì Vũ hoảng loạn thật sự. Chiếc TZM lại đưa y tới đúng nơi y gây án. Xác bà lão lại vẫn nằm ở lề đường phân luồng. Y giờ không còn biết đến trời đất gì cả. Y dắt xe bỏ chạy. Y chạy như ma đuổi. Y khiến chiếc xe Benz phanh dúi phanh dụi. Gã lái xe thò cái mặt lưỡi cày ra:
- Đồ con lợn! Muốn chết à?
Y mặc. Y leo lên xe. Đạp cần khởi động. Tiếng máy nổ giòn. Cái gì? Ôi chao, có tiếng động lạ lẫn cùng tiếng máy. Vũ thêm ga, tiếng động rõ hơn. Hình ảnh bà lão nằm ở rìa phân luồng. Trong tiếng máy, trời ơi, là tiếng rên rỉ ai oán. Rõ đến độ y cảm nhận được như có chiếc khoan máy xoáy vào tay. Lên tận óc. Buốt quá! Vũ giảm ga. Tiếng ai oán rên rỉ vẫn vang. Y lồng lên. Y ngắt máy. Y chạy vòng quanh xe. Y muốn gào lên nhưng cổ họng cứng ngắt. Y muốn vứt xe. Nhưng trong y còn tình yêu mãnh liệt với chiếc xe của mình. Y đành dắt xe. Chiếc xe cồng kềnh. Y lếch thếch. Khuông mặt rúm ró. Hai bên thái dương nổi gân xanh và giật liên hồi. Y đi. Cắm đầu mà đi. Y không còn nhớ nổi mình đang đi nữa. Rồi mệt. Rồi mỏi. Hai chân của y như bị đôi tay ai đó nắm chặt, giữ rịt lại. Tay y tê cứng. Tim đập loạn xạ. Y gạt chân chống, tay cuống cuồng tìm bao thuốc. Y chăm lửa. Y bập môi vào. Rít đến teo cả đót. Tay y run lên. Đót thuốc nhăn nhúm. Đót thuốc bỏng giãy. Phù hết môi. Bỏng. Rát. Xót. Mặc! Y châm thêm điếu nữa. Hút. Bỗng:
- Hỏng xe à?
Y giật thót mình. Tựa như y bị cầm chân lăn xuống vực vậy. Y sững người. Cánh cổng mở. ÁNh đèn hắt ra. Một người cảnh sát cao lớn án ngữ trước cửa. Y ngước mắt nhìn. Chiếc biển đỏ, chữ vàng. "Trụ sở công an phường...". Y cứng lưỡi. Mặt y sạm lại. Người cảnh sát nói:
- Mang xe vào đây tôi sửa cho. Đêm rồi. Gần đây chẳng còn cửa hàng sửa xe nào đâu.
Y không sao kìm được mình. Y làm như một con rối. Dắt xe vào. Người cảnh sát nói:
- Trước đây, tôi cũng từng làm nghề sửa xe.
Y im lặng. Y muốn nói một điều gì đó nhưng không nói được. Người cảnh sát rót cho y một chén nước. Y cầm. Và hoảng hốt ném chén. Trong chén, vụn trà hình một bà lão. Người cảnh sát bảo.
- Ô không sao, nóng quá phải không?
Y gục gặc đầu. Người cảnh sát gót cho y cốc khác. Y không dám nhìn. Y đưa mắt ra chỗ khác. Mắt y chạm phải chiếc cùm chân bằng sắt dài theo chiếc ghế. Y lạnh thót sống lưng. Bỗng y nghe tiếng xe y nổ máy. Y thấy người cảnh sát đang vặn ga. Y chồm lên. Rồi đổ rũ xuống. Y hổn hển:
- Em xin nhận tội. Tối thứ sáu, ngày 13 vừa qua, em đã gây tai nạn ở địa phận phường này.
Y nói xong. Tiếng xe của y không còn tiếng rên rỉ nào xen vào nữa.
Hôm đó là ngày 20. Vừa chẵn một tuần y gây tai nạn. Hôm sau, ở mục An Ninh trật tự của báo Hà Nội Mới người ta đọc được mấy dòng:
"Vũ Anh Tuấn 20 tuổi lái xe TZM quệt làm bị thương một bà cụ 69 tuổi trên đương cao tốc Thăng Long - Nội Bài. Sau một tuần, y đã ra đầu thú. Bà cụ đã ra viện trước đó 6 ngày, không việc gì cả..."
"Cũng cần có thời gian cho mấy vết thương bớt sưng. Để còn chụp hình. Níu được nhau lúc nào hay lúc đó, đời đầy những rủi ro.." Vào thời khắc cha quét váng nhện trên mảng tường tróc lở vôi […]
Truyện ngắn
Hồi đầu cũng không ai nghĩ tới chuyện làm một ranh giới giữa hai nhà. Con mương được đào chỉ vì lúc lập vườn, người ta cần đất để lên liếp, đắp bờ, trồng mấy thứ cây ăn trái lâu năm. Mùa gặ[…]
Truyện ngắn
Ngôi trường làng nọ được sưởi ấm bằng lò than lớn và cũ kĩ . Một cậu bé có nhiệm vụ là mỗi sáng phải đến trường sớm đốt lửa lò sưởi ấm cho căn phòng trước khi thầy giáo và các bạn đến. Vào […]
Truyện ngắn
Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 3112,[…]
Truyện ngắn
Có lần, hắn với bạn gái đang thủ thỉ trong phòng thì bà Năm Ngót tới. Bạn gái hắn chẳng hiểu thế nào lại tưởng bà già ăn xin ở đâu vô xin cơm nên móc ví lấy mấy đồng tiền lẻ ra cho. Hắn xấu […]
Truyện ngắn
Hãy khoan dung nếu bố mẹ già đi
Ngày bố mẹ già đi, con hãy cố gắng kiên nhẫn và hiểu giùm cho bố mẹ. Nếu như bố mẹ ăn uống rớt vun vãi... Nếu như bố mẹ gặp khó khăn ngay cả đến cái ăn cái mặc... Xin con hãy bao dung! Con […]
Truyện ngắn
Nhưng hàng loạt những vụ án mạng bí ẩn đã xảy ra, tất cả đều liên quan đến cái quán kì dị đó, chủ của nó và những người liên quan đến nó đều bị oan hồn truy sát. Hưởng ứng cuộc thi viết tru[…]
Sách Hay
Tôi thoát khỏi giấc mộng mị khi cơn mưa vẫn còn rỉ rả. Những gã đầu gấu vỉa hè, vài mụ hàng quán, mấy đứa trẻ lang thang,... Những thứ ấy bám riết lấy tôi đã nhiều năm nay, và giờ thì tôi cũ[…]
Truyện ngắn
Giá cậu cười với tớ thêm lần nữa
Lần đầu tiên nhìn thấy Vi, tim tôi đã như rơi mất một nhịp. Cô bạn mới chuyển về khiến cả khối xôn xao. 1. Băng tan Lần đầu tiên nhìn thấy Vi, tim tôi đã như rơi mất một nhịp. Cô bạn mới ch[…]
Truyện ngắn