
Chấm đỏ
Bình chọn: 399
Bình chọn: 399
Nghi ngờ tên bạn thân gặp chứng đãng trí nguy hiểm sau vụ tai nạn, Mũi Hếch tha vào lớp đống tài liệu mua ở các hiệu sách cũ hay lấy từ trên mạng xoay quanh đề tài lắp ráp radio, đọc ngấu nghiến và buộc Quân phải "dùng não" để trao đổi. Nó nhặt nhạnh vô số ốc vít, các đoạn dây kim loại, những bảng điện cũ trong mọi ngóc ngách cho công việc yêu thích.
Mũi Hếch khá khác thường. Nó xem phim, quan sát các video clip nhạc chỉ ở khía cạnh kỹ xảo vi tính. Những chiếc xe máy sang trọng loá mắt bạn bè cả trường, nó chỉ lưu tâm vấn đề máy móc hiện đại bên trong. Đĩa phim duy nhất nó xem hàng chục lần không chán là E.T. Có lần Quân bảo: "Tớ chẳng ngạc nhiên khi cậu thích E.T. Vì gọi cậu là Alien cũng được .." "Thế á? – Mắt Mũi Hếch trồi to như quả bóng bàn – Nhưng tớ là Người ngoài Trái Đất tử tế, đúng chứ?" Quân gật đầu. Làm sao khác được khi phải Laien mới có thể thực hiện các giúp đỡ bất vụ lợi và hiệu quả. Như tìm ra địa chỉ e-mail của nhân vật xa cách. Biết được các cô gái chuyên Pháp thích đọc sách gì. Mũi Hếch làm mấy việc ấy mau chóng, chính xác. Một cách ngây thơ và xác tín, nó ngỡ các quan tâm lạ lùng của bạn là vết tích cơn chấn thương. Theo thời gian, chúng sẽ mờ nhạt đi. Và tình bạn trở về như xưa. Mũi Hếch tin thế, chân thành.
4.
Một buổi tối, mở hộp thư, cảm giác ngạt thở một lần nữa xâm chiếm Quân. Trong những thư mới, có một tên người lần đầu tiên xuất hiện, Chiêu Minh. Cô nhỏ hồi đáp các "quả bóng thăm dò" nó kiên nhẫn gửi nhiều ngày gần đây. Hai dòng giản dị, cho biết cô rất vui thích nếu kết bạn với một người học chuyên Tự nhiên, và đề nghị trao đổi giúp đỡ trong việc học. Chỉ có vậy, nhưng mẩu thư khiến Quân trồng cây chuối, nhảy vọt trên nệm, miệng không ngớt huýt lên như còi rú 12h. Hàng trăm "phúc đáp" đầy tình cảm, hy vọng và sung sướng tràn ngập dự định của Quân. Nó viết, sửa, xoá, viết lại. Cuối cùng, nó bốc điện thoại, gọi sang Mũi Hếch.
Vừa nghe tên Quân, Mũi Hếch gào tướng, thông báo chiếc radio ráp bằng ốc xe máy, dây phơi quần áo và bảng vi mạch từng lót chuồng gà đã loé lên tín hiệu, vừa bắt được sóng đài nước ngoài.
- Một tiếng nói xa lạ, sau đó một bài hát cũng xa lạ nốt. Âm thanh hơi yếu. Nhưng khe khẽ thôi là khiến ta vui rồi .. – Nó hát ré lên, giọng khản đặc.
- Chắc cậu bắt được đài phát tiếng Pháp! – Quân hớn hở.
- Tớ sẽ tóm tín hiệu UFO trong tuần sau! – Mũi Hếch ba hoa. Nhưng nó mau chóng điều chỉnh – Không, chắc phải sang năm. Mà nè, cậu gọi tớ khuya có chuyện gì vậy?
- Tớ cũng vừa nhận một tín hiệu hồi đáp sóng phát thăm dò lâu nay của tớ – Quân hơi bối rối. Nhưng nó không giấu bạn thân điều gì – Cậu bảo tớ trả lời thế nào cho một người, à .. một người mà tớ thinh thích?
- Con gái ư? – Tiếng Như trong ống nghe như lùi xa rất xa.
- Ừ .. Chắc vậy! – Giọng Quân cũng nhỏ xíu.
Im lặng hồi lâu. Như chẳng phải ngoài kia, trong khoảng không giữa hai đầu điện thoại là dải phố hẹp thân thương, là ánh sáng xanh thẫm của bầu trời mùa đông đầy những cơn gió tò mò, vui vẻ. Chúng giống như hai người bạn trước đám đông khổng lồ, sợ lạc nhau. Mũi Hếch thì thào:
- Cậu viết câu trả lời giản dị thôi. Nhưng hãy làm một điều gì đấy, thật lạ!
Những ngày sau đó, thi thoảng người đi đường bắt gặp quang cảnh lạ: Một thằng con trai cao gầy đứng ngất ngưởng trên chiếc xe dựng bên vỉa hè, ra sức tung qua hàng rào món đồ chơi hay túm hoa cúc dại hái từ cánh đồng ngoại thành. Đôi khi, món quà không bay qua hàng rào, mắc lại trên đám cành mùa đông vắng vẻ. Rất lâu sau, cái cây mảnh khảnh vương đầy các bó hoa khô, những mẩu vải tua rua từ các món đồ chơi vải sặc sỡ. Rồi sau nữa, tại khúc quanh, người ta còn thấy một đôi bạn đôi khi nói chuyện vội vã trước cổng nhà. Cô gái nhỏ khoác chiếc cặp đỏ, mái tóc ánh nâu ánh dưới Mặt Trời mùa đông. Gương mặt bé bỏng như chiếc lá non của Chiêu Minh nghiêng nghiêng, chăm chú lắng nghe cậu bạn bối rối. Luôn luôn, những điều họ nói sẽ quay về việc học, về kỳ thi học sinh giỏi sau Tết. Một ngày nọ, Chấm Đỏ xoè bàn tay, mẩu giấy nhỏ ghi số điện thoại, thứ mà bao nhiêu anh chàng lớp khác vất vả truy tìm nhưng vô vọng.
Các câu chuyện quanh radio tự ráp, Alien và những đĩa games mới thưa thớt dần. Mùi Hếch cặm cụi một mình với các công việc say mê. Sau khi thi học kỳ Một, bỗng dưng nó rủ Quân ngồi thò chân qua các khe hở lan can, đung đưa chân trong gió lạnh. Chiếc mũ len cũ to xù nuốt gần hết mặt Mũi Hếch. Nó đột nhiên hỏi: "Cho tớ biết đi, sao cậu không phone sang tớ nữa?" "Vì Chấm Đỏ!" Quân nói khẽ, sau hồi lâu im lặng. "Là ai vậy?" – "Chiêu Minh. Học cạnh lớp mình ấy – Vẫn thì thầm, rồi Quân bỗng nói rất nhanh – Bạn ấy hiền lắm, chưa ai dịu dàng như vậy. Bạn ấy cũ
Nó thấy mình lạc, lạc giữa cuộc đời chính nó, giữa những sự sắp đặt trớ trêu của tạo hóa. Đó là những ngày tháng năm nó mới học lớp Hai. Những đêm tối nằm yên lặng trên chiếc giường nhỏ dướ[…]
Truyện ngắn
Tôi thực ra cũng không là gì với cô ta cả. Chỉ là một người cùng chung cư thôi mà. Cô ta là ai, hay đơn giản như cái cô Châu Tấn trong phim "Xe đạp Bắc Kinh", suốt ngày đi trộm giày đỏ của c[…]
Truyện ngắn
1. Duy trì lịch ái ân đều đặn. Đó không phải là nghĩa vụ hay một sự hi sinh, sex là một trong những món quà thú vị nhất vợ chồng có thể tặng nhau. 2. Rủ chồng làm phụ tá nấu ăn cho bạn. […]
Truyện ngắn
Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là một vùng kí ức nhạt nhòa, nhưng đối với hắn và hắn biết những người dân nơi ấy cũng vậy, nỗi đau ấy luôn hiện diệ[…]
Truyện ngắn
Ai cũng có nhiều mối quan tâm, nhiều sự lựa chọn trong cuộc sống và sự nghiệp. Nhưng nếu không biết cách bỏ bớt để tập trung cho điều mình mong muốn thì mãi mãi vẫn sẽ là người vô danh. Ở m[…]
Truyện ngắn
Đêm đó đã rất khuya, một đôi vợ chồng cao tuổi tìm đến một khách sạn ở khu du lịch hỏi thuê phòng. Người lễ tân, một thanh niên trẻ nhã nhặn đáp: "Xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã kín khách, […]
Truyện ngắn
Người chủ tiệm treo tấm bảng "Bán chó con" lên cánh cửa. Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó, có một cậu bé xuất hiện. "Chú bán mấy con chó này với[…]
Truyện ngắn
Dù chậm hơn, nhưng hãy mạnh dạn đi lại, nếu không bạn chẳng bao giờ đi đến đích! Bạn mười tám tuổi, bạn là sinh viên năm nhất, điều đó không lạ. Tôi hai mươi bốn tuổi, tôi cũng là sinh vi[…]
Truyện ngắn